Nói xong Hạ lão gia lại thở dài một tiếng, vạn phần cảm khái: “Ài, nói lại về Hạ gia chúng tôi, bản thân không chịu thua kém nhiều năm như vậy nhưng ông xem, bảo xuống dốc là xuống dốc, lúc này rơi xuống, ai nấy cũng đều dám bắt nạt đứa nhỏ nhà chúng tôi ra nông nỗi này. Người làm ông nội như tôi quả thật là không có mặt mũi nào mà.”
Lời này lọt vào tai ông nội Mạnh Văn Triết quả thực giống như một cái tát như trời giáng cho ông ta vậy, ba ba ba, từng cái từng cái một vô cùng vang dội.
Cái mặt già nua của ông ta nóng bừng, giống như có lửa thiêu đốt vậy, lời này của Hạ lão gia quả thật giống như đem ông ta nướng trên lửa vậy.
Ông ta vô cùng hối hận, ông ta cũng hiểu ra rằng vừa rồi mình sai lầm rồi, lẽ ra ông ta không nên nghĩ đến cái gì gọi là chắp nối quan hệ trước, cũng không nên nói nhiều lời làm gì, tốt nhát là bắt thằng con mình quỳ xuống, thành tâm thành ý giải thích với Hạ lão gia, như vậy may ra mới có thể có một đường sống.
Nhưng chính bản thân ông ta lại hồ đồ, tự cho mình là thông minh, cho rằng mình dù sao cũng có thể nói vài lời cao thấp, có lẽ Hạ lão gia sẽ nhìn mặt mũi ông ta mà nương tay.
Nhưng mà chính ông ta đã quên, người ta cần gì phải cho ông ta mặt mũi chứ, vốn là bọn họ đuối lý trước, đạp hỏng cửa với hàng rào nhà người ta còn gì!
Ông ta hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879376/chuong-1363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.