Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt, kết hôn? Mẹ vợ ba vợ? Nói đùa gì vậy, điều đó có liên quan gì đến bây giờ?
Cậu mới bao nhiêu tuổi đầu, kết hôn cái gì?
Nhạc Thính Phong thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, cậu thở mạnh hai phát nói: “Cháu không có mắng thầm chú, cháu biết chú cũng vì muốn tốt cho cháu. Bây giờ cháu có thể cảm thấy rõ ràng rằng cơ thể của mình càng ngày càng mạnh khỏe, đều là nhờ có chú ngày nào cũng dẫn cháu đi luyện tập.”
Du Dực gật đầu, hài lòng nói: “Cháu nghĩ được như thế không tồi. Cháu lớn rồi, sẽ hiểu được một cơ thể khỏe mạnh quan trọng thế nào với một người đàn ông. Không thì, đợi sau này, cháu yêu rồi, đến cả bạn gái mình không không nhấc lên được, thì mất mặt quá, bạn gái cháu nhất định sẽ xem thường cháu.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co giật: “Chú ơi, cháu còn nhỏ tuổi, cái đó… phải nhiều năm sau mới có thể làm được.”
“Ai dà, 12 tuổi không nhỏ nữa đâu, qua Tết đã là mười ba tuổi rồi. Bây giờ các cháu ở trường học nhất định đã bắt đầu yêu sớm rồi. Đợi đến cấp ba, không biết chừng sẽ đem lòng thích một cô bạn nào đó, đến lúc đó cháu sẽ biết những thứ chú dạy cho cháu có ích thế nào?”
Nhạc Thính Phong thờ dài, những người bề trên, không ngừng nói với cậu về yêu sớm, có tốt không?
Cậu trả lời nghiêm túc: “Chú à… cháu chẳng nghĩ gì đến yêu sớm cả, trước mắt cháu chỉ muốn an tâm học hành.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879350/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.