Hạ An Lan gắp cho Nhạc Thính Phong một miếng thịt kho Tàu, “Nào, ăn nhiều vào, con trai đang giai đoạn phát triển, không được kén chọn thức ăn, ăn nhiều thịt vào.”
Nhạc Thính Phong đơ người, nhìn miếng thịt trong bát, ngon nghẻ thơm phức khiến người ta thèm thuồng.
Cậu nhíu mày, không nói gì, nhìn chằm chằm không biết có nên ăn hay không.
Bà Hạ lo lắng, quan hệ giữa con trai và Nhạc Thính Phong không tốt lên được, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng trong tương lai, liền cười nói: “Đứa con trai này của ta từ nhỏ đã già trước tuổi, đến tuổi này rồi, các con đừng tưởng nó cái gì cũng biết, cái gì cũng giải quyết được không bằng, thực ra đều là giả bộ hết, những chuyện nó không giải quyết được còn nhiều lắm…. Bình thường chỉ giả bộ lạnh lùng bí ẩn để dọa người ta thôi.”
Hạ An Lan lúng túng mỉm cười: “Mẹ…”
“Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”
Ông lão ngồi cạnh nói thêm vào: “Không có, bà nói đúng lắm, An Lan còn không phải người như vậy hay sao?”
Tô Ngưng Mi lén lút mỉm cười, lấy đũa khẽ chọc vào cánh tay Hạ An Lan: “Thật sao? Chỉ là thùng rỗng kêu to thôi?”
Hạ An Lan cúi đầu, áp sát vào tai cô, hạ giọng để chỉ hai người nghe thấy: “Tối nay anh sẽ cho em biết thế nào là thùng rỗng kêu to.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, bặm môi lườm anh một cái, “Ăn cơm của anh đi.”
Bà lão hạnh phúc nhìn hai người họ, rồi lại nhìn sang con gái và con rể. Cả đời bà, đến giờ, coi như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879345/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.