Thanh Ti nhìn Lộ Mỹ Lâm, mím môi lí nhí nói: “Cậu có thể cảm thấy cậu là người tội nghiệp nhất, nhưng tớ cảm thấy cậu không đáng để được đồng cảm chút nào. Trước đây nhà tớ cũng rất nghèo, nghèo đến mức cậu không thể nào tưởng tượng nổi, cả mấy năm liền chẳng có một bộ quần áo mới, cả tháng chẳng được ăn một miếng thịt. Những ngày tháng bây giờ, trước đây tớ chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Trước đây, mẹ tớ nuôi tớ rất cực nhọc, từ nhỏ tớ đã hiểu được rằng tiền quan trọng đến mức nào. Cho dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, tớ cũng biết rằng, tiền của nhà tớ không phải đi nhặt về. Mỗi đồng tiền mà ba mẹ kiếm được, tớ đều không được lãng phí. Nếu như do lỗi của tớ, mà tiền ba mẹ cho tiêu vặt bị đánh cắp, thì tớ sẽ dằn vặt rất lâu, không phải là xót tiền, mà là vì đã lãng phí công sức của ba mẹ…”
“Thế nên, tất cả các lý do mà cậu đưa ra, đều không khiến tớ tha thứ cho cậu vì đã ăn cắp tiền của tớ…”
Nhất là, Lộ Mỹ Lâm vốn dĩ không thiếu tiền, cô ta nói nhà cô ta không khá giả, nhưng so với những người ở tầng lớp dưới, đến ăn còn không đủ, thì cuộc sống của cô ta quả đúng là thiên đường.
Lộ Mỹ Lâm không muốn nghe nữa: “Bây giờ cậu nói những điều này còn có tác dụng gì nữa? Sao tớ biết được cậu nói thật hay nói dối. Cậu chỉ dựa vào cớ đó để bọn họ giúp cậu, thế nên cậu mới…”
“Câm mồm.”
Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879339/chuong-1326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.