Chương trước
Chương sau
Buổi tối, nhà họ Lộ gà bay chó sủa.
Ông Lộ đi qua đi lại trong phòng đầy cấp bách. Một đám người hầu ý chí sục sôi đi lên phòng, sau đó lại đi xuống, rúm ró như cà tím gặp sương.
Ông Lộ thấy một nữ giúp việc bưng đồ ăn xuống, vội hỏi: “Thế nào, thế nào, có ăn không?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Tiên sinh, thiếu gia không chịu ra ngoài, bảo chúng tôi đừng quấy rầy cậu ấy.”
Hôm nay, sau khi đi học về, Lộ Tu Triệt lập tức cho người tìm gia sư tiếng Anh tốt nhất cho mình.
Sau đó bắt đầu tự học bài.
Cậu thề, nhất định trước thứ sáu cậu sẽ học xong 50 từ tiếng Anh, mỗi từ đều không ít hơn 5 chữ cái.
Nếu không làm được, cậu sẽ nghỉ học luôn.
Sau khi ông Lộ biết việc này liền hủy luôn cuộc họp ở công ty, vội vàng về nhà. Khi thấy bộ dáng học như điên của thằng con mình, ông Lộ sợ tới nửa giờ vẫn không hoàn hồn. Ông cũng không dám nhận đó là con trai mình nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần, ông Lộ bắt đầu vui mừng. Thằng con của ông đã bắt đầu biết học hành chăm chỉ rồi, đây là chuyện có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng không bao lâu sau, ông lại bắt đầu lo lắng, bởi thằng con nhà ông học như bị điên vậy, ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Dù ông nói gì cũng không được, đã thế nó còn đuổi ông ra.
Để một đám giúp việc đi lên khuyên bảo, bảo phòng bếp làm những đồ ăn nó thích nhất nhưng cũng chẳng ăn thua, Lộ Tu Triệt hoàn toàn không động đến.
Ông Lộ nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ tới nơi rồi, con trai bảo bối của ông vẫn chưa ăn tí cơm nào.
Ông chạy lên lầu, gõ cửa: “Tiểu Triệt, ra ngoài đi, Tiểu Triệt, khuya rồi, con chưa ăn cơm đâu đấy, ra ngoài ăn chút gì được không?”
Không ai trả lời, ông dán tai lên cửa, có thể nghe thấy thanh âm đọc chậm, hình như là “apple” thì phải.
Khóe mắt ông Lộ hơi đỏ, lòng chua xót: “Trước kia ba đều mong con học hành tử tế, nhưng giờ ba cảm thấy thà cứ như xưa cũng chẳng sao. Dù gì con cũng nên ăn một chút rồi học gì thì học chứ.”
Đợi một hồi, cửa phòng mở ra, Lộ Tu Triệt nhìn cái đầu xù đứng trước mặt cậu.
“Con chưa đói, học thêm một từ nữa, ba xuống đi, đừng làm phiền con.”
“Tiểu Triệt, Tiểu Triệt, chuyện học hành không phải một ngày, hai ngày là xong, chúng ta cứ từ từ. Hôm nay con học nhiều rồi, ăn chút gì đi đã. Nếu con không ăn, bụng bị đói thì trí nhớ cũng sẽ suy giảm.”
Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Thực ra, khi đói bụng thì mới nhanh thuộc bài.”
Ông Lộ vừa nghe đã tức phát điên, giáo viên tiếng Anh ai tìm về, ai… lại dám nói thế, lập tức đuổi ngay, dám lừa con của ông để nó không ăn cơm.
“Con trai à, con nói không đúng rồi, nên ăn cơm trước đi.”
“Con chưa muốn ăn, con đói thì sẽ tự xuống.”
Nói xong, Lộ Tu Triệt liền đóng cửa lại.
Ông Lộ thật muốn cho thằng con một liều thuốc mê để nó ngủ luôn đi.
Ông hy vọng con mình chỉ nhất thời bốc đồng, sáng mai tỉnh lại sẽ không sao nữa.
Nhưng mà, liên tục hai, ba ngày, Lộ Tu Triệt đều ở trong trạng thái này, thời gian ăn cơm ngắn lại, ngoại trừ lúc ngủ, hầu hết thời gian còn lại đều là học và học.
Hai ngày này cậu cũng không tới trường, mắt thấy đã tới thứ sáu, tâm tình Nhạc Thính Phong cũng nặng nề hơn.
Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu trôi qua, Nhạc Thính Phong liếc nhìn chỗ trống bên cạnh, trong lòng tiếc nuối.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc: “Nhạc Thính Phong, cậu ra đây cho tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.