Chương trước
Chương sau
"Hả?” Lộ Tu Triệt vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc vấn đáp trôi chảy giữa Nhạc Thính Phong và cô Tống, sự sùng bái trong lòng đã tăng vọt lên một cấp độ mới.
Bỗng nhiên nghe thấy cậu bạn nói câu này, Lộ Tu Triệt không thể phản ứng lại ngay được.
Nhạc Thính Phong nhắc lại một lần: “Vào lớp lấy sách tiếng Anh rồi lên sân thượng.”
Nói xong, cậu liền rời đi, để mặc Lộ Tu Triệt vẫn đứng đó với vẻ ngờ nghệch.
Lộ Tu Triệt nhìn Nhạc Thính Phong đi xa rồi mới kêu to lên: “Tại sao chứ? Tại sao phải lên sân thượng, không phải, tại sao phải mang sách tiếng Anh lên đó?”
Nhạc Thính Phong chẳng thèm trả lời cậu, cứ thế đi thẳng.
Lộ Tu Triệt không hiểu ra sao, vò đầu: “Muốn làm gì chứ?”
Tuy vậy Lộ Tu Triệt vẫn thành thật quay về lớp học, lấy sách tiếng Anh rồi đi ra ngoài.
Lúc đó đã vào giờ học, cô Tống đã lên lớp. Thấy Lộ Tu Triệt ra ngoài còn cầm theo sách tiếng Anh, quả thật cô rất kinh ngạc.

Lộ Tu Triệt mang theo sách đi lên lầu, ra ngoài sân thượng tìm Nhạc Thính Phong.
“Này, Nhạc Thính Phong, cậu định làm gì hả? Vì sao lại lên sân thượng, còn bảo tôi mang sách tiếng Anh ra đây, cậu đang đùa cái gì thế hả?”
Nhạc Thính Phong: “Ngồi xuống.”
“Ừ…”
Lộ Tu Triệt đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thính Phong. Sau khi ngồi xuống, cậu lại cảm thấy có gì đó sai sai: “A, không đúng, cậu còn chưa nói lý do mà.”
Nhạc Thính Phong không nhịn được liếc mắt coi thường, tên này thật là ngớ ngẩn, đến bây giờ còn không hiểu ra vấn đề à?
Cậu giật sách trong tay Lộ Tu Triệt ra, còn lấy ra một cái bút.
“Cậu còn muốn trước thứ sáu này học thuộc được 50 từ tiếng Anh không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vô nghĩa, tất nhiên là muốn rồi.”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu: “Vậy từ giờ trở đi, cậu phải nghe theo tôi.”
Lộ Tu Triệt trợn tròn mắt. Đến bây giờ cậu mới giật mình hiểu ra, Nhạc Thính Phong kéo cậu đi xin nghỉ, còn lên sân thượng là vì muốn làm gì.
Đây là muốn… bổ túc kiến thức cho cậu sao?
Căn bản, Lộ Tu Triệt không ngờ Nhạc Thính Phong lại giúp mình. Cậu còn tưởng cậu ta không muốn mình cùng đi công viên trò chơi vào thứ bảy chứ. Kiểu gì cậu ta cũng chỉ ước mình đừng bao giờ học thuộc được 50 từ tiếng Anh ấy.
Nhạc Thính Phong đá chân Lộ Tu Triệt: “Đừng ngẩn ra nữa, đầu tiên sẽ học bảng chữ cái, tôi cũng không có nhiều thời gian lãng phí với cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt giật mình: “Cậu thật sự… nguyện ý giúp tôi?”
Nhạc Thính Phong: “Nếu không thì lên đây làm quái gì? Thời gian tôi có thể dành ra không nhiều lắm, có cố gắng hay không thì phải tùy thuộc vào bản thân cậu.”
Thời gian sau khi tan học cậu không thể phụ đạo cho Lộ Tu Triệt, thời gian nghỉ giải lao lại quá ngắn, căn bản không đủ.
Cho nên, chỉ có thể chọn một, hai giờ học không quá quan trọng, sau đó phụ đạo cho Lộ Tu Triệt.
Vậy nên đầu tiên Nhạc Thính Phong liền học bài lịch sử, ghi nhớ nội dung, mấy tiết học như thế này không có ý nghĩa nhiều với cậu. Còn về phần Lộ Tu Triệt, hầu hết các giờ học cậu ta đều không nghe, vì thế cậu ta cũng không nhất thiết phải có mặt ở lớp.
“Cố gắng… Đương nhiên sẽ cố gắng rồi…” Lộ Tu Triệt vội vàng gật đầu.
“Giờ bắt đầu, cậu chú ý một chút.”
Lộ Tu Triệt cũng chẳng cảm thấy mất mặt gì, dù sao Nhạc Thính Phong đã chèn ép cho cậu không còn tí mặt mũi nào rồi.
Cho nên, thời gian sau đó, thật sự cũng chẳng có điểm gì không thích ứng được cả.
Nhạc Thính Phong đọc mẫu một chữ, cậu liền đọc theo một chữ, chẳng khác nào trẻ con bi bô tập đọc, quả thật là hơi dọa người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.