Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong nhíu mày, nếu phải so sánh, cậu cảm thấy lão hồ ly Hạ An Lam làm ba dượng còn tốt hơn.
Cậu không cần một người cha khác nữa.
Ông Lộ cả giận nói: “Thằng nhóc này, có phải con nghĩ ba không dám đánh con đúng không?”
“Vậy ba tới đi, ba đánh đi, ba đánh đi…” Dù sao Lộ Tu Triệt chẳng hề sợ lão ba nhà mình. Ở trong cái nhà này, cậu chưa từng phải sợ bất kỳ một ai.
Nhạc Thính Phong nghe cha con họ cãi cọ, lại ăn thêm hai miếng bít tết. Cậu cũng không tính sẽ khuyên nhủ hai người này.
Dù sao, cậu cũng không nói lỡ lời cái gì, cậu đã thật sự thi vượt cấp, vốn cậu còn muốn thi lên lớp 9 luôn ấy.
Nhưng nếu cậu mà nói ra mấy lời này, sợ ông Lộ sẽ đánh Lộ Tu Triệt thật mất.
Thịt bò nướng xong, nữ giúp việc nhanh chóng mang lên.
Nhạc Thính Phong ăn hai miếng, gật đầu, quả nhiên vẫn ngon hơn so với bít tết.
Hai cha con nhà kia vẫn tranh cãi rất gay gắt, đã đập bàn tới hai lần. Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh họ hoàn toàn thờ ơ, ăn cơm với tiết tấu không một chút nào bị quấy rầy.
Lần đầu Lộ Tu Triệt bị lão ba nhà mình mắng đến không có đường chống đỡ.
Cậu đành tìm Nhạc Thính Phong cầu cứu: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu nói một câu gì đi.”
Nhạc Thính Phong buông chiếc đũa, cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau khóe miệng: “Nói cái gì?”
Lộ Tu Triệt hạ giọng nói: “Cậu nói… nói… thực ra cậu học hành không giỏi như thế.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng thế, chú à, thành tích của cháu đại khái cũng không tốt thế đâu, dù sao cháu cũng chưa tham gia cuộc thi nào ở trường này mà.”
Ông Lộ xua tay: “Cháu đã qua cả kỳ thi nhảy lớp, đương nhiên không kém rồi, cháu không cần khiêm tốn.”
Huống chi, có kém cũng còn giỏi hơn thằng con nhà ông.
“Chú à, thôi ăn cơm đi, hôm nay đầu bếp làm quả thực rất ngon.” Cho nên, có gì muốn nói thì đợi ăn xong rồi nói, trên bàn cơm không hợp với cảm xúc kích động đâu.
Ông Lộ gật đầu: “Ừ, ừ… Ăn cơm trước.”
Ông lại quay sang trừng mắt với Lộ Tu Triệt: “Xong xuôi rồi ba sẽ tìm con.”
Ông Lộ cảm thấy người bạn đầu tiên của con trai nhà mình rất được. Sau này kết bạn lâu dài rồi, có lẽ nó sẽ bị Nhạc Thính Phong ảnh hưởng ít nhiều, thành tích học tập của nó cũng có thể tiến bộ lên.
Nghĩ như thế, thái độ của ông Lộ càng thân thiện với Nhạc Thính Phong hơn.
“Thính Phong à, thằng con nhà chú ấy, nó quá ham chơi. Sau này hai đứa ở cạnh nhau, cháu cố gắng dẫn dắt nó, phấn đấu học tập. Nếu có thể giúp thì cháu hãy giúp nó. Chú cũng không cần nó học hành giỏi giang gì, chỉ cần có thể qua môn, học được cái gì thì học, đừng để sau này trưởng thành rồi đến phép toán cơ bản cũng không biết làm.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Chú yên tâm, nếu đã là bạn rồi thì cháu sẽ tận lực giúp cậu ấy, huống hồ, con trai chú cũng rất thông minh.”
Trên gương mặt ông Lộ rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười, dù sao nghe người ta khen con trai mình ai mà chẳng vui vẻ.
“Thính Phong, cháu học giỏi như thế, có phương pháp gì không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Cái này, không biết nữa, có lẽ là có đi, nhưng mà… cháu nói ra cũng không tốt lắm.”
Cậu cảm thấy học dễ thôi, chẳng cần có phương pháp gì cả, biện pháp duy nhất là đầu óc đủ thông minh, chỉ cần như thế thì biện pháp học tập nào cũng dùng được.
Di động của ông Lộ bỗng nhiên đổ chuông, ông liếc nhìn một cái rồi từ chối cuộc gọi, không nghe máy.
Nhưng chuông lại tiếp tục vang lần nữa.
Ông Lộ nhíu mày, đưa tay cầm lên, đại khái cảm thấy Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đều còn bé nên cũng không kiêng dè.
“Alo…”
Giọng ông không tốt lắm, người trong điện thoại nói gì đó, ông nói: “Tôi về nhà ăn cơm, cô có bệnh thì đi tìm bác sĩ, gọi tôi thì có lợi ích gì?”
Nhạc Thính Phong nghe lời này liền ngẩng đầu liếc nhìn Lộ Tu Triệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.