Chương trước
Chương sau
"Dựa theo lời của Nhạc tiên sinh, anh ta và vợ trước đã sớm ly hôn, bọn họ đã không còn quan hệ gì với nhau nữa. Người phụ nữ kia ở bên ai cũng chẳng liên quan gì tới anh ta. Thị trưởng Hạ cũng là người độc thân. Hai người bọn họ dù có ở bên nhau cũng không đáng lên án chút nào. Chuyện này giống như một chuyện cười, bôi đen một vị thị trưởng vì dân vì nước thành một tiểu nhân đạo đức bại hoại, mà rất nhiều người trong chúng ta lại tin vào điều đó. Lúc này, tôi thành thật xin lỗi thị trưởng Hạ, bởi vì lúc trước tôi cũng tin chuyện này, thực xin lỗi.”
MC xoay người về phía màn ảnh, cúi người thật sâu.
Đứng thẳng dậy, cô ta lại nói, “Lúc này, tôi cảm thấy thật may mắn vì nếu kẻ hẹp hòi đứng sau thao túng tất cả chuyện này cho Nhạc Bằng Trình đầy đủ 5 triệu đô la, vậy chân tướng này sẽ vĩnh viễn không thể phơi bày ra, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm, vĩnh viễn không trả lại công bằng cho thị trưởng Hạ được.
“May mắn là chính nghĩa tuy tới muộn nhưng chung quy cũng không biến mất.”
Màn ảnh hiển thị thời gian trực tiếp, người chủ trì vẫn còn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ.
Sau mấy giây ngây người, mới lại nói tiếp: “Giờ này khắc này, trong lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Tôi chỉ có thể nói, chân tướng vĩnh viễn phức tạp hơn chúng ta tưởng, mà người không bao giờ làm chúng ta thất vọng thì sẽ không bao giờ thất vọng. Như MC của trương trình vừa nói, chính nghĩa tuy rằng tới muộn nhưng vẫn chưa mất hẳn, thị trưởng Hạ của chúng ta trong sạch. Vị thị trưởng đã cùng chúng ta đội mưa chống lũ cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi. Tôi cũng muốn xin lỗi thị trưởng Hạ một câu, thật xin lỗi vì đã hiểu lầm ngài.”
Mắt thấy rating chương trình nhanh chóng trở nên cao chót vót, người của đài truyền hình đều vui mừng hớn hở, nói qua bộ đàm với người chủ trì rằng tiết mục này nên kéo dài thêm, tạm thời đừng chấm dứt, cố gắng câu thêm giờ.
Người chủ trì không biết nên tiếp tục như thế nào, nói cũng đã nói xong rồi còn gì.
Giám đốc đài truyền hình nói với anh ta, lúc đầu bịa đặt một chút, sau đó xen kẽ vào sự tỉnh ngộ, nói thêm về công việc hằng ngày của thị trưởng Hạ, cuối cùng đi tới kết luận rằng thị trưởng Hạ là người phẩm chất cao thượng, vô tư cống hiến vì dân.
Người chủ trì bất đắc dĩ đành làm theo, bắt đầu kéo dài thời gian theo giám đốc đài hướng dẫn.

Nhiếp Thu Sính cao hứng ôm Du Dực: “Ông xã, anh cả không sao rồi, rốt cuộc không sao rồi.”
Du Dực cũng ôm cô, để cô đừng kích động quá: “Đúng thế, không sao rồi, anh đã nói rồi, anh ấy sao có thể bị người khác hãm hại chứ. Tám phần là từ đầu anh ấy đã sắp ra cái bẫy này chờ đám người đó chui đầu vào.”
“Anh cả thật quá giỏi.”
Du Dực bĩu môi: “Có gì mà giỏi, đến giờ mới giải quyết xong mọi chuyện…”
“Dù sao cũng vẫn là giỏi, em đi tìm Thính Phong để nói cho thằng bé tin này đã.”
Du Dực giữ chặt lấy cô: “Không cần nói, thằng nhóc kia chẳng hề lo lắng chút nào, tâm tình của nó bình tĩnh hơn em nhiều.”
Nhớ tới biểu hiện của Nhạc Thính Phong sau khi biết chuyện này, Du Dực lắc đầu cười, đúng là chẳng hề lo lắng một chút nào.

Giờ phút này, Chu phu nhân đang ngồi trước tivi chuẩn bị rượu mừng đã tức giận tới mức ném luôn ly rượu vào tivi.
Một tiếng vỡ vụn vang lên, ly rượu tan thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống đất.
Chu phu nhân tức đến run cả người, bà ta nổi giận mắng: “Tên khốn vô liêm sỉ, dám lừa tao…”
Đến bây giờ bà ta mới nhận ra mình bị người khác bẫy.
Bà ta cứ nghĩ mình đã khống chế được Nhạc Bằng Trình, thực ra từ đầu tới cuối gã đó không phải người của bà ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.