Chương trước
Chương sau
Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong, nhỏ giọng nói: “Anh, nếu anh vẫn ghét anh ấy thì chúng ta không đi nữa.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, vỗ nhè nhẹ cái đầu nhỏ của Thanh Ti: “Ngày mai anh đi học sẽ hỏi lại cậu ta một chút.”
Ừ, nhất định phải hỏi lại xem, cậu muốn xem xem da Lộ Tu Triệt dày tới mức nào, đáng đánh đòn bao nhiêu.
Nhạc Thính Phong cảm thấy mình đã từng gặp qua người giống như Lộ Tu Triệt này, thật đáng đánh đòn y như Hạ An Lan.
“Vâng…” Thanh Ti gật đầu.
Nhiếp Thu Sính không nghe thấy hai anh em nói chuyện, lại gọi: “Hai đứa các con mau tới ăn cơm đi.”
Thanh Ti hỏi: “Ba đâu ạ? Chúng ta không chờ ba về ăn sao?”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Ba nói, hôm nay ba về muộn một chút, bảo chúng ta ăn trước đi.”
Du Dực đã gọi điện nói với Nhiếp Thu Sính rằng hôm nay hơn 8 giờ anh mới có thể về nhà, Hạ An Lan nhờ anh làm giúp một chút việc nhỏ.
Nhiếp Thu Sính biết chuyện gì cho nên cô không thể nói rõ trước mặt Nhạc Thính Phong được.
Trong lòng cô rất lo lắng chuyện của Hạ An Lan, dù sao cũng đã qua hai ngày. Du Dự an ủi cô, nói tình hình rất nhanh sẽ sáng sủa hơn, khuyên cô không nên lo lắng. Bên phía Hạ An Lan đã chuẩn bị tốt rồi. Anh ấy muốn phản đòn một cái trúng mục tiêu luôn, để cho âm mưu của đối phương vĩnh viễn không dùng được nữa.
Thanh Ti gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Mau ăn cơm thôi. Tối nay dì Triệu làm cơm tôm thịt, đây chính là sở trường của dì ấy, là món tủ của tiệm ăn nhà họ, cực kỳ ngon…”
Lần này nhà họ thuê dì giúp việc từng là chủ quán cơm, nấu ăn rất ngon, gần đây Nhiếp Thu Sính đã tăng hơn hai cân rồi.
Hơn nữa, bác sĩ nói, Nhiếp Thu Sính nên ăn nhiều tôm hơn, vì thế dì Triệu bắt đầu làm đủ các món tôm, nộm tôm chua ngọt, tôm chưng tỏi, tôm phù dung, các món liên quan tới tôm cứ ùn ùn xuất hiện trên bàn cơm nhà họ.
Thanh Ti vỗ tay: “Oa, tôm, tôm, con muốn ăn, con muốn ăn…”
Nhạc Thính Phong tiện tay gắp một con, sau khi bóc hết vỏ mới đặt vào bát của Thanh Ti, toàn bộ quá trình làm đều thành thạo như mây bay nước chảy, giống như đã từng làm vô số lần vậy.
Nhiếp Thu Sính ngồi một bên nhìn, nụ cười nở rộ, nghĩ hai đứa nhỏ này rất tốt, vừa nhìn đã làm người ta thấy vui, tình cảm thanh mai trúc mã luôn là đẹp nhất.
Nhưng cô không dám nói ý tưởng này ra cho Du Dực nghe. Lần trước cô mới nói một lần mà anh đã có phản ứng rất kinh khủng rồi.
Nhưng mỗi lần cô nhìn thấy hai đứa bé này ở bên nhau vui vẻ như thế, cô luôn nảy sinh ý tưởng này trong đầu.
Cô thật sự thích Nhạc Thính Phong, cảm thấy thằng bé này còn bé mà rất biết chăm lo cho người khác, hơn nữa trước kia thằng bé còn cứu Thanh Ti tận hai lần.
Nếu không có thằng bé, không biết giờ Thanh Ti đã bị người ta bắt tới đâu rồi.
Nói không chừng, hai đứa bé này chính là duyên số sắp đặt nên mới cho chúng gặp nhau.
Nhiếp Thu Sính nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, con đừng bóc cho Thanh Ti nữa, con mau ăn đi. Con bé tự biết làm mà.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, chút nữa rồi con ăn, dì đừng nhìn con nữa, dì cũng mau ăn đi.”
Nói như thế nhưng cậu vẫn bóc cho Thanh Ti thêm mấy con tôm rồi mới dừng lại, lau lau tay rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Nhiếp Thu Sính âm thầm gật đầu, thằng bé này đối xử với Thanh Ti rất tốt, thật sự còn chăm sóc tốt hơn cả người làm mẹ như cô nữa.
Cô cũng chưa bao giờ được như nó, bóc cho Thanh Ti nhiều tôm như thế rồi mới ăn cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.