Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong cảm thấy có lẽ vì cậu quá mức khách khí với Lộ Tu Triệt nên mới khiến thằng oắt này nảy sinh tâm tư không nên có.
Cậu ta lại dám mở miệng nói muốn mượn Thanh Ti về nhà nuôi mấy ngày, ha ha ha…
Tên thối tha Lộ Tu Triệt không biết xấu hổ này lại dám nghĩ tới điều đó. Chuyện này cậu đã từng dự đoán được, không ngờ cậu ta lại muốn thật.
Nhạc Thính Phong cực kỳ hối hận, hối hận vì vừa rồi còn muốn kết bạn với tên Lộ Tu Triệt này.
Hiện tại, xem ra cậu mà không đánh cho tên khốn này một trận thì không còn mặt mũi nào nữa.
Lộ Tu Triệt bị hành động của Nhạc Thính Phong dọa cho hoảng sợ. Nhất là khoảnh khắc khi cậu ta bóp vỡ cốc coca kia, Lộ Tu Triệt chỉ cảm thấy trái tim căng lên, giống như nó đang bị Nhạc Thính Phong bóp chặt vậy, “Này, cậu… sao lại mắng chửi tôi hả?”
Nói xong, vừa nhìn vào ánh mắt của Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt liền run lên, ôi mẹ kiếp, ánh mắt thật đáng sợ, toàn là sát khí.
Lộ Tu Triệt không tự chủ được nuốt nước bọt, trong lòng nhảy dựng lên.
Trên tay Nhạc Thính Phong dính đầy nước coca, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh ở đối diện: “Lộ Tu Triệt, cậu lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa xem nào?”
Lộ Tu Triệt bị nhìn như thế, toàn thân lạnh lẽo.
Cậu ta rụt về sau một chút, cẩn thận nói: “Cậu… sao cậu lại… mắng chửi tôi?”
Nhạc Thính Phong: “Câu trước đó!”
Lộ Tu Triệt không nhịn được muốn đứng lên: “Mượn… cậu cho tôi mượn em gái nuôi… mấy ngày. Tôi sẽ đối xử tốt… với con bé, muốn cái gì được cái đấy… cho cái đấy, thật đấy!”
Còn chưa nói xong liền nghe thấy một tiếng “bụp”…
Lộ Tu Triệt nghe thấy âm thanh đầu tiên, sau đó mới cảm giác được mặt mình tê rần. Sau vài giây đau đớn, cậu mới phản ứng lại được, a, thì ra là bị đánh. Một tiếng “bụp” vừa rồi chính là tiếng nắm đấm nện lên mặt cậu.
Sau khi ý thức được mọi chuyện, Lộ Tu Triệt lập tức nổi giận. Mẹ kiếp, có người dám đánh cậu, cậu là ai chứ, cậu là Lộ Tu Triệt, là tiểu tổ tông không ai dám chọc ở trường trung học Ngoại ngữ.
Nhạc Thính Phong này mới tới không lâu, còn chưa đưa tiền bảo kê, vậy mà lại dám đánh cậu.
Lộ Tu Triệt gầm lên: “Nhạc Thính Phong, cậu điên rồi đúng không?”
Hai vệ sĩ sau khi ý thức được tiểu tổ tông nhà mình bị đánh liền nhanh chóng tiến lên, bảo vệ Lộ Tu Triệt.
“Thằng ranh này muốn làm gì hả? Mày có biết người mày vừa đánh là ai không?”
Nhạc Thính Phong nghiến răng nghiến lợi: “Tất nhiên là đánh tên khốn Lộ Tu Triệt rồi. Em gái tôi mà cậu ta cũng dám mơ ước à?”
Cậu đã ghi nhớ tên khốn này có mưu đồ muốn quấy rối Thanh Ti rồi. Sau này gặp một lần đánh một lần, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lộ Tu Triệt ôm mắt trái, hiện tại cũng không còn cảm thấy đau nữa, chỉ thấy ê ẩm, mắt như muốn rơi ra ngoài, nước mắt chảy ra ròng ròng. Cậu lo lắng không biết mắt mình có bị mù hay không.
Cậu chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Cậu… cậu… dám đánh tôi?”
Hai vệ sĩ cảm thấy đây là thời điểm mình cần phải lên: “Thiếu gia, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đánh cho nó phải khóc.”
Lộ Tu Triệt quát: “Các người cút sang một bên cho tôi…”
Nếu để hai vệ sĩ đi theo mình đánh Nhạc Thính Phong, vậy thì đúng là có thể đánh cho cha mẹ cậu ta cũng không nhận ra được. Nhưng mà, sau này Nhạc Thính Phong cũng sẽ mãi mãi coi thường cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.