Chương trước
Chương sau
Hôm nay là cuối tuần, người tới khu trò chơi rất nhiều, toàn là trẻ vị thành niên, nam nữ đều có, các loại trò chơi, cái gì cần có đều có hết.
Nhìn có thể thấy quy mô của nơi này cũng là một trong những khu vui chơi lớn nhất thủ đô.
Lộ Tu Triệt cười cực kỳ gian xảo. Nhạc Thính Phong không nói gì. Cậu dùng mắt đánh giá một hồi, thằng oắt Lộ Tu Triệt này đúng là quá tự tin rồi.
Nhạc Thính Phong nhíu mày nhìn Lộ Tu Triệt, “Cậu nói muốn đấu văn, là ở đây hả?”
“Đúng thế, nơi này thế nào, vừa không tổn thương tình cảm, lại có thể chơi vui vẻ. Cậu… không phải là sợ đấy chứ?” Lộ Tu Triệt dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Nhạc Thính Phong, trên mặt như viết: là con trai, không nên sợ chứ.
Nhạc Thính Phong hỏi Lộ Tu Triệt: “Cậu chắc không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng vậy, tôi chắc chắn, cực kỳ chắc chắn.”
Nếu là chơi trò chơi, Lộ Tu Triệt dám vỗ ngực nói, nếu cậu nhận là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, các loại trò chơi cầm tay cậu có thể không chơi được, nhưng trò chơi trên máy thì, hừ hừ…
Lộ Tu Triệt cảm thấy mình đúng là nhân tài, vậy mà lại có thể nghĩ ra cái trò đấu văn này.
Nhạc Thính Phong nửa cười nửa không. Chơi trò chơi? Cũng thật mệt cho Lộ Tu Triệt có thể nghĩ ra cái này.
Lộ Tu Triệt nghĩ Nhạc Thính Phong không dám nên ra sức khuyên bảo: “Đừng lo lắng, mấy trò này chơi rất dễ, người chưa biết chơi cũng chơi được. Nếu cậu không muốn dùng mấy cái thứ này để thi đấu thì… cứ coi như hôm nay chúng ta tới đây chơi đùa đi.”
“Được.” Nhạc Thính Phong gật đầu.
Lộ Tu Triệt vui vẻ trong lòng: “Đồng ý rồi là không thể đổi ý đâu nha.”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cậu ta một cái: “Chỉ cần cậu không đổi ý là được rồi.”
“Tôi đương nhiên sẽ không đổi ý…” Trong lòng Lộ Tu Triệt có hơi chần chừ, nghe giọng điệu của Nhạc Thính Phong thì có vẻ như… không lo lắng gì.
Không, có lẽ thằng nhóc này chỉ giả vờ thôi, Nhạc Thính Phong vẫn luôn giỏi giả vờ giả vịt, trong lòng cậu ta chắc đã sợ chết khiếp rồi nhưng vẫn làm bộ như không sao, muốn làm nhiễu loạn mình thôi.
Đúng, chính là như thế.
Nhạc Thính Phong khoanh tay, “Được, vậy bắt đầu đi, chơi cái gì trước?”
Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong nói vậy thì liếc mắt đánh giá cậu một cái: “Khụ khụ… Vậy chúng ta chơi trò tính điểm đơn giản đi.”
Hôm nay cậu ta sẽ chọn trò chơi mình am hiểu nhất, cho dù Nhạc Thính Phong có thể thắng một hai lần cũng không sợ.
Đi vào trong khu máy móc khiêu vũ, Nhạc Thính Phong hỏi Lộ Tu Triệt, “Hỏi lại cậu thêm lần nữa, cậu xác định muốn đấu như thế này à?”
“Đương nhiên chắc chắn rồi, đây là phương pháp không làm tổn thương tình cảm nhất, có đúng không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được.”
Nếu đã vậy thì cậu sẽ không khách khí nữa.
Lộ Tu Triệt nhận ra, ánh mắt Nhạc Thính Phong đột nhiên thay đổi, y như lúc cậu ta muốn đánh người ở trong toilet, ánh mắt đó tràn đầy sát khí, thậm chí có cả lệ khí.
Trong lòng Lộ Tu Triệt thoáng lo lắng, vì sao tự nhiên có cảm giác không ổn lắm nhỉ?
Trận đấu bắt đầu, Lộ Tu Triệt điều chỉnh tâm trạng, tự tin mười phần, cậu nhất định sẽ thắng, cậu chắc chắn có thể thắng, đây là trò mà cậu am hiểu nhất.
Lộ Tu Triệt tập trung tinh lực, cố gắng nhảy, vệ sĩ và lái xe ở bên cạnh cổ vũ cho cậu, hô "Thiếu gia, thiếu gia nhất định sẽ thắng."
Nhưng mà… Hình như sự trợ uy của bọn họ cũng chẳng có tác dụng lắm.
Được nửa chừng, Lộ Tu Triệt nhìn thoáng qua Nhạc Thính Phong ở bên cạnh, người ta chưa nhảy sai một lần nào, bộ dáng cực kỳ thoải mái như đang chơi đùa, tư thế kia rõ ràng là cực kỳ thành thạo, lưu loát, khẳng định là dân chơi lõi đời.
Lộ Tu Triệt nuốt nuốt nước bọt, mẹ kiếp, không phải chứ, thằng oắt này… trước kia đã từng chơi, chắc chắn nó đã từng chơi trò này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.