Chương trước
Chương sau
Rõ ràng đều là sinh con gái, sao con gái nhà người ta thì khiến cho người người yêu thích, còn ba hắn thì lại sinh ra toàn những đứa làm người ta gặp là thấy ghét chứ?
Ông Lộ thấy con trai tức giận thì lập tức ngậm miệng. Tất nhiên ông ta vẫn đau lòng đứa con gái, nhưng đau lòng cũng không so được với đứa con trai bảo bối duy nhất này!
Ông ta vội vàng nói: “Con trai à, con đừng tức giận, con không thích giữ thì thôi không giữ, ba nghe lời con. Nhưng giờ trời cũng tối rồi, con thấy có đúng không, muốn đưa người đi thì đợi tới ngày mai có được không?”
Ánh mắt Lộ Tu Triệt liếc nhìn qua đứa con gái vẫn đang khóc thút thít: “Tùy tiện, miễn là sáng mai khi con dậy, đừng để con nhìn thấy nó là được.”
“Được, nghe theo lời con, con yên tâm.”
Lộ Tu Triệt khoanh tay đi lên lầu. Cậu vốn thật lòng chờ mong nhưng giờ tâm tình lại cực kỳ không tốt. Ba cậu gọi tới cái loại người gì vậy chứ, chơi chẳng vui chút nào.
Lộ Tu Triệt rời đi rồi, Bối Bối kéo ống tay áo ông Lộ khóc nức nở: “Ba… Anh trai… Vì sao anh trai không thích Bối Bối, là tại Bối Bối làm gì sai sao? Ba, ba nói cho con biết đi, con nhất định sẽ sửa… Thật đấy…”
“Con xin ba, ba đừng đưa Bối Bối về…”
Bối Bối khóc đỏ cả mắt, cánh mũi cũng đỏ lên, cắn môi. Ánh mắt cô bé đáng thương, thoạt nhìn chẳng khác nào con thú nhỏ vô hại, làm người ta vô cùng thương tiếc.
Ông Lộ cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng ông ta không thể nói nổi câu: Ba không đuổi con đi.
Ông ta đã đồng ý với con trai, nếu ngày mai con trai tỉnh dậy mà thấy Bối Bối còn chưa đi, không biết cái nhà này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ông ta thở dài: “Bối Bối, đi ngủ trước đi đã.”
“Người đâu, mang con bé lên phòng khách nghỉ ngơi đi.”
“Ba, Bối Bối không muốn quay về, ba…”
Ông Lộ khoát tay để nữ giúp việc đưa Bối Bối đi.
Nhưng Bối Bối không đi, ôm chặt lấy chân ông Lộ: “Ba… Ba, ba để Bối Bối ở lại được không? Sau này Bối Bối nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh trai… Ba… Đừng đưa con…”
“Ba, nếu con quay về… mẹ nhất định sẽ đánh con, mẹ không thích con…”
Trước khi nó tới đây, mẹ nó đã dạy nó mọi cách để có thể ở lại nhà họ Lộ.
Đến khi nó nhìn thấy nhà họ Lộ giàu có xa hoa, thấy cuộc sống của Lộ Tu Triệt thoải mái, sung sướng như vương tử, nó cũng không muốn rời đi nữa.
Nơi này tốt hơn nơi mẹ con nó ở mấy trăm ngàn lần, nó thật sự không muốn đi.
Bối Bối khóc cực kỳ lớn, nghẹn ngào, cả người run rẩy, trên mặt có sự sợ hãi, tựa như quay về là một chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Ông Lộ không đành lòng, hơi hoang mang, giữ lại một đứa con gái nhỏ ở nhà thì có gì đâu cơ chứ.
Vệ sĩ của Lộ Tu Triệt yên lặng đi tới, lúc ông Lộ còn đang đấu tranh liền nói: “Tiên sinh, đến giờ thiếu gia vẫn chưa ăn cơm, nói là phải đợi ngài về cùng ăn, nhưng mà ngài… đến bây giờ mới về. Thiếu gia thật sự rất chờ mong, cực kỳ chờ mong chuyện này, nhưng không biết vì sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, có lẽ là không có duyên với tiểu thư Bối Bối rồi.”
Làm vệ sĩ của tiểu tổ tông, có lẽ nên đứng trên lập trường của tiểu tổ tông để suy nghĩ vẫn tốt hơn.
Anh em cùng cha khác mẹ có thể ở chung vui vẻ sao? Nhất là khi mẹ của con bé này vẫn đang còn sống nữa chứ.
Ông Lộ vừa nghe liền quăng hết những gì Bối Bối vừa nói ra sau đầu, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Đến bây giờ còn chưa ăn cơm? Rốt cuộc là đám các người đang làm gì hả? Sao còn để thằng bé đói tới tận bây giờ. Các người mau đi chuẩn bị đi, chuẩn bị đồ ăn mà thiếu gia vẫn thích ấy, mau lên…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.