Nếu không có việc vô cùng khẩn cấp, Du Dực trước giờ chưa từng không về nhà ăn cơm. Thế nên Nhiếp Thu Sính đoán, chắc là có việc gì quan trọng lắm. Trong lòng cô có chút lo lắng, Du Dực khi dấn thân vào công việc, đúng là có tính nguy hiểm nhất định.
Mỗi lúc anh đã nói trưa hoặc tối có việc, không thể về nhà, trong lòng Nhiếp Thu Sính luôn bất an.
Nhưng cô lo lắng, chắc chắn không thể thể hiện để người nhà biết, cô nói: "Ăn cơm đi, chiều ba con sẽ về."
Thanh Ti không biết nội tình bên trong, tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn không để trong lòng.
Sau bữa cơm trưa, hai cô cậu chuẩn bị đến trường. Lúc sắp đi Nhiếp Thu Sính đưa cho mỗi đứa một hộp hoa quả.
"Trên đường đi chậm một chút, lúc qua ngã tư, nhất định phải chờ đèn xanh rồi hẵng đi, tuyệt đối không được giành đường của người khác, thà đi trễ một chút, cũng đừng hấp tấp biết không?"
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đều lắng nghe rất nghiêm túc, không ai để lộ ra biểu cảm nôn nóng.
Thanh Ti ngồi lên ghế sau xe, vẫy tay với Nhiếp Thu Sính: "Yên tâm đi mẹ, anh Thính Phong chạy xe rất vững. Tụi con sẽ không vượt đèn đỏ, cũng sẽ không giành đường của người khác."
Nhiếp Thu Sính đứng trước cửa nhà nhìn hai đứa rời đi, mới trở vào nhà.
...
Đưa Thanh Ti đến trước cửa trường tiểu học, Nhạc Thính Phong cũng giống như lúc sáng, xoa xoa tóc mái của cô bé: "Mau vào đi, sau khi tan học ở lại trong lớp đợi anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879188/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.