Chương trước
Chương sau
Nìn thì... Đúng là rất giống một cậu học trò ngoan.
Càng như thế, Lộ Tu Triệt càng muốn đánh cho Nhạc Thính Phong mặt mũi bầm dập, nhìn cậu kêu cha gọi mẹ, xem cậu còn có thể điềm tĩnh nửa không.
Lộ Tu Triệt cười lạnh một tiếng: "Dám ngồi ở chỗ này của tôi, có biết có ý nghĩa gì không?"
"Cậu nói đi, tôi đang nghe." Nhạc Thính Phong ngồi nghiêm túc, lưng rất thẳng, tất cả những quả bom khiêu khích của Lộ Tu Triệt, ném sang chỗ cậu, trong nháy mắt đều biến thành cuộc đối thoại yên tĩnh.
Nhạc Thính Phong thầm nghĩ, chắc do bình thường tiếp xúc với lão hồ ly Hạ An Lan nhiều rồi, mưa dầm thấm đất cậu đã học được rất nhiều, còn học được phải bình tĩnh đối mặt với bất kỳ việc gì.
Lộ Tu Triệt cong người, nhanh chóng ghé sát Nhạc Thính Phong, từ yết hầu của cậu thốt ra hai chữ: "Muốn chết!"
Nhạc Thính Phong gật gật đầu, trước đây, câu mà cậu nói với người khác nhiều nhất hình như cũng là câu này, nghe thấy đúng là có cảm giác thân thiết đến lạ.
Cậu mỉm cười: "Được thôi."
Mọi người: Hả?
——Được thôi?
Đây là trả lời kiểu gì thế, nghe có cảm giác rất kỳ lạ? Hình như đang nói: Tôi đang đợi đây, cậu đến chơi chết tôi đi!
Cả Lộ Tu Triệt bây giờ mặt cũng cực kỳ khó coi, tên tiểu tử mới đến này, rốt cuộc là ngốc, hay là thâm tàng bất lộ?
Cậu nói cậu ấy muốn chết, nhưng cậu ấy lại nói: Được thôi!
Haha, được cái em gái nhà cậu. Không thể nói một câu tiếng người được sao?
"Tiểu tử thối, có biết nói tiếng người không vậy?"
Nhạc Thính Phong nét mặt đầy nghi hoặc: "Cậu nghe không hiểu à?"
"Nếu cậu nói tiếng người, tôi tự nhiên có thể nghe hiểu."
Nhạc Thính Phong thở dài: "Vậy thì không phải vấn đề của tôi rồi, là vấn đề của cậu."
"Tôi có vấn đề gì?"
Nhạc Thính Phong xua xua tay: "IQ cái này đúng là rất khó cưỡng cầu. Nếu cậu còn có thể chui trở lại vào bụng của mẹ cậu, mẹ cậu nên ăn thật nhiều quả óc chó."
Lộ Tu Triệt giờ đã nghe hiểu, Nhạc Thính Phong rõ ràng đang mắng cậu IQ thấp. Cậu liền nổi giận, một chân giẫm lên bàn của Nhạc Thính Phong: "Tiểu tử thối, muốn ăn đòn có phải không?"
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Tôi vừa đến đây, không muốn ngày đầu tiên đến báo danh đã đánh nhau, qua vài ngày nữa đi."
Cậu không sợ đánh nhau, nhưng, hôm nay thôi bỏ đi, còn phải chở Thanh Ti về nhà nữa, nếu trên mặt có vết thương, vậy thì không hay lắm.
Lộ Tu Triệt cười lạnh: "Cậu nói qua vài ngày thì phải đợi qua vài ngày sao, hôm nay tôi sẽ đánh cho ba mẹ cậu nhìn không ra cậu."
Nhạc Thính Phong có hơi ưu sầu: "Việc này… Ba mẹ tôi không ở thủ đô, việc này với tôi vô dụng."
Khoé miệng Lộ Tu Triệt giật giật, tiểu tử này đúng là khó xử lý, bất luận cậu uy hiếp thế nào, cậu đều không biến sắc.
Cậu nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong mấy giây, rồi đột nhiên nói: "Được, hôm nay tạm tha cho cậu, tôi sẽ từ từ xử lý cậu, khiến cậu tự cút đi."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Ừm, được thôi, tôi cũng cảm thấy từ từ sẽ tốt hơn."
Mọi người xung quanh, rất kinh ngạc không phải chứ, đơn giản như vậy sao, Lộ Tu Triệt đó, dễ nói chuyện như thế từ lúc nào vậy?
Bọn họ vẫn còn nhớ nam sinh lần trước vô tình ngồi vào vị trí đó, lúc đó còn bị đánh gãy một cái răng.
Nhạc Thính Phong cũng chẳng thèm để ý người khác nghĩ gì, bây giờ cậu không muốn đánh nhau.
Hơn nữa, cậu cảm thấy tên Lộ Tu Triệt này, cũng không đáng sợ như thế, chỉ là một thiếu niên có chút phản nghịch mà thôi, chắc cũng không có việc xấu nào quá nghiêm trọng.
Nhạc Thính Phong hỏi: "Muốn ra ngoài sao?"
Lộ Tu Triệt kiêu ngạo nói: "Không ra ngoài."
"Nếu không ra ngoài, vậy có thể ngồi xuống không?"
Lộ Tu Triệt cắn răng, "Tôi không thích ngồi."
Nhạc Thính Phong thở dài: "Vậy phiền cậu xích qua một chút, cậu đứng ở đây, ảnh hưởng tôi làm bài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.