Chương trước
Chương sau
Bất giác biểu cảm trên mặt của Du Dực rất khó miêu tả. "Tối về sẽ xử lý anh", câu này anh vừa thấy thích, vừa thấy bi thương.
Anh u oán nhìn Nhiếp Thu Sính, xin tha: "Bà xã, có thể hạ thủ lưu tình một chút không?”
Nhiếp Thu Sính không chút nể nang: "Không được.”
Nhạc Thính Phong nghe hai người nói chuyện. Cậu muốn cười, nhưng, tình trạng bây giờ của cậu, thật quả là… không cười nổi nữa.
Bây giờ cậu chỉ dốc sức, hít thở, thật sự mệt quá rồi. Cậu cảm thấy toàn thân giống như miếng bọt biển bị vắt cạn nước vậy, chẳng thể nào vắt ra nửa giọt nước nào nữa.
Thanh Ti lo cho Nhạc Thính Phong, nét mặt nôn nóng, vỗ vỗ vai của cậu: "Anh Thính Phong, bây giờ anh thấy thế nào? Có đỡ không? Có thể đi về nhà không?”
Nhạc Thính Phong khó khăn lắc đầu một cái. Cậu muốn nói chuyện, nhưng, thật sự mệt quá, không thể nói thành tiếng.
Cậu nhìn Du Dực một cái, trong lòng có hơi phục anh. Khi nãy, cậu chạy bao nhiêu, Du Dực cũng chạy bấy nhiêu, hơn nữa còn luôn chạy phía trước cậu một chút, nhưng, cậu đã mệt thành thế này, hai chân nặng như đeo chì, chẳng còn một chút sức lực nào. Còn Du Dực thì giống như chẳng có chuyện gì cả, dường như cả mồ hôi cũng chưa đổ nữa, lúc nói chuyện, mặt không đỏ tim cũng không đập mạnh, cảm giác như chưa hề chạy 2000m đó vậy.
Đi theo Du Dực một lần, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân thật sự bị nghiền thành mảnh vụn.
Nhạc Thính Phong thật sự rất ngưỡng mộ, cậu cũng rất muốn giống như Du Dực, chạy 5000m cũng không thành vấn đề.
Hôm nay sau khi theo Du Dực chạy một vòng này, cậu mới biết bản thân yếu thế nào, phát hiện hóa ra có một thể lực tốt, cũng rất quan trọng.
Bằng không, sau này nếu thật sự gặp nguy hiểm, cậu vốn không thể bảo vệ Thanh Ti. Cậu muốn mạnh hơn, cậu muốn trở nên giống như Du Dực.
Nhiếp Thu Sính không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Du Dực, quan tâm hỏi Nhạc Thính Phong: "Thính Phong, có phải mệt quá đi không nổi rồi không. Dì thay mặt chú ấy xin lỗi con. Con đừng suy nghĩ hẹp hòi như chú ấy nhé.”
Nói xong, xoay đầu sang sắc mặt liền thay đổi, "Du Dực, mau, đến cõng Thính Phong đi.”
Ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Họa do anh gây ra, tự anh phải chịu trách nhiệm.
Du Dực cảm thấy bản thân đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, sớm biết thế anh đã không bảo tiểu tử này chạy rồi.
Anh nhìn Thính Phong một cái, vẻ mặt ghét bỏ. Tiểu tử này yếu đuối quá, mới chạy mấy mét, đã mệt thành thế này. Năm xưa khi anh 12 tuổi, khỏe mạnh hơn nó nhiều.
Du Dực không muốn cõng, "Bà xã, nó ngồi nghỉ một lúc là được, mới chạy chẳng bao nhiêu mà, một người đàn ông, đâu có yếu đuối thế?”
Nhiếp Thu Sính: "Anh còn nói?”
"Được được được, anh cõng là được chứ gì.” Du Dực trừng mắt với Nhạc Thính Phong một cái, ghét bỏ nói: "Bọn trẻ bây giờ, đều yếu đuối như cánh hoa vậy, lúc anh lớn bằng này, đâu có yếu đến thế.”
Anh bước đến trước mặt Nhạc Thính Phong, đưa tay muốn cõng cậu.
Không ngờ, Nhạc Thính Phong lại giơ cánh tay vẫn đang run run lên, ngăn lại.
Cổ họng cậu như thở ra khói vậy, hít thở mấy cái, mới ra sức phát ra được chút âm thanh: "Dì... không... cần đâu... ”
"Cháu xem giờ đến nói chuyện cũng khó khăn như thế, chân run như bị sốt rét thế. Vẫn nên để chú cõng cháu về đi.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, "Cháu không... không sao, nghỉ... ngơi một... chút, sẽ khỏe thôi... ”
"Mẹ, hay là để anh Thính Phong nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi?”
Qua một lúc, Nhạc Thính Phong cảm thấy thể lực dần hồi phục một chút, cậu nói: "Dì ơi, dì... đừng trách... chú Du. Chú ấy... nói đúng, thể chất của cháu đúng là có hơi... yếu, thật sự cần phải rèn luyện... ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.