Nhạc Thính Phong lúc này đã tức giận đến đỏ mang tai, rốt cuộc đây có phải mẹ ruột của cậu hay không đây???
Cậu chỉ chỉ vào Tô Ngưng Mi: “Mẹ... Mẹ vậy mà lại ghét bỏ con! Mẹ nói đi, con có phải là do mẹ nhặt về không vậy?”
Tô Ngưng Mi vội vàng xua tay: “Không phải không phải, mẹ tuyệt đối không hề có ý kia, con trai, còn ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, con là con trai ruột của mẹ mà, đảm bảo con trai ruột 100%.”
Trong lòng cô thầm nghĩ, đúng vậy mà, đúng là có ghét bỏ mà, nếu tiểu tử này ở nhà thì ngày thường cô sẽ không thể không biết xấu hổ mà chàng chàng thiếp thiếp với Hạ An Lan. Thằng bé đi rồi mới có thể làm được chứ. Có điều, so ra thì dù sao thủ đô cũng là một nơi tốt, có thể vừa giải quyết những chuyện buồn phiền ở nhà của cô, lại có thể tạo ra không gian rộng lớn cho cô nữa chứ, đây không phải là chuyện tốt sao?
Tô Ngưng Mi thấy Hạ An Lan đã làm xong thủ tục lên máy bay tiến lại thì cuối cùng cũng dặn con trai: “Con trai, đừng làm mẹ mất mặt, nhớ chưa?”
Nhạc Thính Phong cười mỉa một tiếng: “Ha ha, đúng ra phải là, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng quay lại, quấy rầy hai người chúng ta, thế mới đúng chứ?”
Tô Ngưng Mi nhéo tay cậu một cái: “Này này, sao lại nói thế chứ, có điều, con nhớ là phải dành nhiều tâm tư đối với Thanh Ti, bảo hộ con bé thật tốt, cổ vũ con bé, để con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879145/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.