Nhạc Thính Phong quả thực vô cùng khinh bỉ Hạ An Lan, con cáo già kia, có bản lĩnh thì đừng để tôi đi.
Thật ra cậu cũng nghĩ tới trường hợp sẽ thật sự quay về để xem Hạ An Lan sẽ xử lý ra sao.
“Đúng rồi, phía trường học bên kia, cháu có gì muốn nói với bạn bè không?”
Nhạc Thính Phong đáp lời: “Không có!”
Ngôi trường hiện tại mà cậu đang theo học là nơi mà cậu vô cùng chán ghét. Thầy giáo đáng ghét, bạn học cũng đáng ghét, cậu chả có gì để mà lưu luyến cả.
Nếu không phải vì vậy thì cậu quả thật đúng là không dễ dàng quyết định ra đi như vậy.
“Vậy ngày mai chú sẽ đi làm thủ tục chuyển trường cho cháu.”
Bữa cơm tối nay, Tô Ngưng Mi ăn vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái. Con trai cô sắp rời đi nhưng cô hoàn toàn không có chút thương cảm nào cả, tâm tình thoải mái đến cực điểm.
Rất nhanh thôi, con trai cô sẽ được nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti để ngày ngày đi học, ai nha nha, nghĩ đến cảnh này Tô Ngưng Mi liền thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Hạ An Lan gọi điện thoại cho Du Dực, để Du Dực xử lý thật tốt chuyện nhập học cho Nhạc Thính Phong bên phía thủ đô.
Tô Ngưng Mi lôi kéo Nhạc Thính Phong sang một bên, thấp giọng nói: “Tới nhà người ta, con cũng không cần phải quá câu nệ... Ài, mẹ nói với con câu này làm gì chứ, dù sao con cũng sẽ không đến nỗi không được tự nhiên. Con chỉ cần nhớ kỹ câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879142/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.