Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong cực kỳ khinh bỉ loại con trai lớn bằng này rồi còn khóc thút thít như mấy đứa con nít lúc cãi nhau, quá mất mặt.
Nhưng mà đám con nít ranh này cũng rất chán ghét. Một đám có trái tim dễ vỡ như thủy tinh thì chưa nói, lòng ghen tị cũng cực kỳ lớn. Đại khái bọn nó đều cảm thấy những người như Nhạc Thính Phong chỉ là bọn hữu dũng vô mưu, chỉ là đổi tính đổi nết trong chốc lát mà thôi, thoạt nhìn thì tưởng là ngoan ngoãn học hành, kỳ thực chỉ làm bộ làm dạng cho thầy cô xem để nhận được sự khen ngợi từ thầy cô.
Trong lòng bọn nó rất không phục. Bọn nó có cảm giác tại sao mình cố gắng nhiều như thế cũng không nhận được sự khen ngợi từ cô giáo, nhưng Nhạc Thính Phong là cái loại chỉ biết dùng bạo lực, thành tích chẳng bao giờ tiến bộ, chỉ mới tốt lên một chút đã nhận được sự yêu thích không thôi của thầy cô?
Trẻ con cũng có lòng ghen tị như người lớn, thậm chí lòng ghen tị xuất phát từ một người nào đó còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Nếu không phải hiện tại Nhạc Thính Phong không muốn đánh nhau thì cậu đã sớm dùng nắm đấm giải quyết rồi, sao còn có thể để thằng oắt con vắt mũi chưa sạch này ở đây kêu gào.
Thằng nhóc vẫn tiếp tục khóc sướt mướt, nói: “Hu hu, mày bắt nạt người khác, mày bắt nạt người khác. Tao muốn báo cô giáo, tao muốn…”
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng khóc i ỉ của nó thì chán ghét cực kỳ, gầm lên một tiếng: “Cút ra ngoài khóc, không phải muốn đi tìm thầy cô sao, đi đi, mày không đi, tao có thể giúp đỡ mày một chút, lôi mày ra ngoài.”
Cậu phiền sắp chết rồi, giờ chỉ muốn nhanh chóng nâng cao thành tích học tập. Thời gian của cậu sao có thể lãng phí vào mấy chuyện vô dụng thế này.
Thằng nhóc kia bị dọa, chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Mày mày… Mày…”
“Làm sao thế?” Thấy dạy Toán vừa cầm bài kiểm tra vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc.
Thằng nhóc kia hai mắt sáng ngời, nhất thời cảm thấy núi dựa của mình tới rồi, chỉ vào Nhạc Thính Phong nói: “Thầy ơi, Nhạc Thính Phong bắt nạt em…”
Thầy Trương nhíu mày, liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái với vẻ không bằng lòng, còn nghĩ thằng bé này đã tiến bộ, xem ra vẫn là cái bộ dáng cũ mà thôi.
Rồi ông cúi nhìn đồng hồ: “Năm phút nữa sẽ vào tiết học, nói cho rõ ràng, có chuyện gì xảy ra?”
Nam sinh chỉ vào Nhạc Thính Phong, đang định nói chuyện đã bị cậu ngắt lời: “Thầy có thể hỏi nó xem em bắt nạt nó ở chỗ nào, em đánh nó hay mắng nó? Chính nó không có tiền đồ chỉ biết khóc, còn trách em chắc?”
Nếu là trước đây, trong tình huống này, Nhạc Thính Phong cực kỳ lười giải thích, nhưng hiện tại đã sắp vào bài kiểm trả, cậu muốn xem xem kết quả của những ngày ôn tập vừa qua thế nào, cho nên chuyện này phải nói cho rõ ràng trước, bằng không thầy Trương sẽ chẳng thèm nhìn tới cậu, có khi còn đuổi cậu ra ngoài, không cho kiểm tra.
“Tao… tao không phải… tao không hề…”
Nhạc Thính Phong chẳng cho nó có cơ hội giải thích: “Vậy mày nói với thầy Trương đi, xem tao bắt nạt mày thế nào, tao đã động vào một ngón tay nào của mày sao? Mày là con trai, động cái là khóc nhè như đám con gái, mày cho là chảy nước mắt thì là kẻ yếu sao? Theo tao, mày không phải kẻ yếu, mày là kẻ thất bại.”
Nam sinh kia bị Nhạc Thính Phong châm chọc, lại lập tức khóc váng lên: “Hu hu… Thầy, thầy nhìn xem, thầy nhìn xem, Nhạc Thính Phong… nó quá đáng, nó bắt nạt người…”
Thầy dạy toán vốn nghĩ là Nhạc Thính Phong sai, nhưng thấy thằng bé này không bị đánh cũng không bị mắng mà cứ khóc tu tu không ngừng, hơn nữa vừa rồi Nhạc Thính Phong không hề nói sai cái gì, ông chỉ cảm thấy rất phiền.
“Được rồi, đừng có khóc nữa, em cũng là một cậu bé mười hai tuổi rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.