Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan tiếp tục nói: “Buổi tối về nhà cũng làm rất nhiều bài tập, ôn lại bài học ban ngày, nhìn nó thay đổi như thế, chúng tôi đều rất vui mừng.”
Hạ An Lan không ngờ Nhạc Thính Phong ở trường cũng cố gắng như vậy, đúng là quyết tâm sửa chữa sai lầm đây.
Dù thế nào, thầy cô giáo đều thích được ca ngợi, hơn nữa, đối với các thầy cô giáo mà nói, bọn họ càng thích người ta nói học sinh thay đổi là nhờ vào họ.
Cô Ngô tràn đầy tự tin, nói: “Tôi tin, dựa vào sự cố gắng của em ấy lúc này, rất nhanh sẽ nâng cao thành tích. Nói không chừng đến kỳ thi cuối năm còn có thể tiến vào top 10 của khối.”
Hạ An Lan mỉm cười không nói chuyện, chỉ top 10 thôi sao, cô cũng quá coi thường con trai tôi rồi.
Với thành tích hiện tại của Nhạc Thính Phong, không nói top 10, cho dù là đứng đầu anh cũng không lấy làm lạ. Thằng bé này vốn học hành không kém, giờ lại cố gắng như thế, kỳ thi cuối năm xếp đầu tiên cũng không thành vấn đề. Dù sao anh cũng rất xem trọng thằng bé.
Chờ cô Ngô nói xong, Hạ An Lan cười đáp: “Tôi cảm thấy Thính Phong nhất định có thể trở thành học trò đáng kiêu ngạo nhất của cô Ngô.”
Cô Ngô gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, mỗi học trò đều là niềm kiêu ngạo nhất của thầy cô.”
Hạ An Lan cười: “Nếu tình huống của Thính Phong ở trường tốt như thế thì tôi cũng yen tâm rồi, tôi còn có chuyện phải đi, về sao Thính Phong còn phải nhờ cô Ngô và các thầy cô khác bảo ban. Nếu nó có chỗ nào không tốt, cô cứ gọi điện cho tôi là được.”
Cô Ngô vừa nghe Hạ An Lan nói phải đi thì vội vàng nói: “Anh Hạ, xin chờ mọt chút, còn có một chuyện đó là, tuy rằng tình hình học tập của Thính Phong đã tiến bộ, nhưng mà… vẫn không hòa đồng với tập thể như trước… Đối với các bạn học khác, em ấy có vẻ không mấy thân thiện, có hơi quái gở. Anh xem, không bằng anh về nói chuyện lại với em ấy, khuyên em ấy sau này có thể hòa đồng với các bạn học khác một chút.”
Cô Ngô cảm thấy nếu Nhạc Thính Phong có thể thay đổi thành tích học tập, vậy việc hòa đồng với các học sinh khác còn đơn giản hơn nhiều, chỉ cần trò ấy muốn thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng, cô không ngờ rằng Hạ An Lan lại trực tiếp từ chối vấn đề này.
Anh nói: “Cô Ngô, xin lỗi tôi nói thẳng, chuyện này tôi không có cách nào làm được, vì tôi về cũng không biết phải nói chuyện thế nào với Thính Phong. Mỗi đứa trẻ đều có một tính cách, Thính Phong có vẻ trưởng thành sớm, sợ là tư duy của nó và những đứa trẻ khác không giống nhau. Tôi có thể đốc thúc thằng bé học tập nhưng không thể can thiệp vào cách xử thế, làm người của nó. Vất vả lắm nó mới thay đổi được tình huống trước kia, cố gắng tiến bộ, nếu chúng ta dựa vào chuyện này tiếp tục quản thúc thằng bé, tôi cảm thấy không tốt cho Thính Phong lắm. Làm như thế sẽ càng làm nó phản cảm hơn với trường học. Con người vốn khác nhau, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người phải có một cách xử thế giống nhau được.”
Hạ An Lan nghĩ trong lòng thế nào thì nói ra như thế. Với anh mà nói, một thằng bé 12 tuổi giống như Nhạc Thính Phong thì tâm lý đã cực kỳ thành thục. Giống như Nhạc Thính Phong từng nói, cậu bé cảm thấy bạn bè trong trường học toàn là những đứa cực kỳ ngây thơ, ở chung với những đứa bạn như thế là chuyện lãng phí thời gian nhất.
Hạ An Lan không thấy Nhạc Thính Phong làm thế là sai, ai mà không có tính toán riêng trong lòng chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.