Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, nếu như Hạ An Lan đã biết trước rồi thì sao, còn không dồn hắn vào chỗ chết à! Hắn không thể phiêu lưu mạo hiểm được, hắn không thể lại rơi vào tay Hạ An Lan.
Nhạc Bằng Trình nhớ lại những lời mà Hạ An Lan đã nói lúc mình đi ra từ cục cảnh sát. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đó là một lời ám chỉ, tựa hồ như muốn dùng hắn để câu Chu phu nhân. Nói lời dễ nghe, không phải là Hạ An Lan muốn hắn phối hợp thật tốt để bắt Chu phu nhân sao?
Nhạc Bằng Trình không khỏi run rẩy, Hạ An Lan thật là con mẹ nó đáng sợ!
Qua một hồi lâu, y tá mới quay trở lại. Thời điểm này, ở bệnh viện có rất nhiều việc, cô ta vội vàng chạy tới hỏi: “Làm sao thế, có chuyện gì?”
Sắc mặt của Nhạc Bằng Trình tái nhợt: “Giúp tôi tìm… Không, cô gọi giúp tôi 110 để cảnh sát tới đây, chính là hai anh cảnh sát đưa tôi tới đây sáng nay…”
Vốn hắn muốn bảo y tá tìm Hạ An Lan, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ ra, làm sao y tá biết được Hạ An Lan là ai, sao có thể biết số của anh ta cơ chứ. Hắn nhớ ra người của cục cảnh sát đều nghe theo Hạ An Lan, chỉ cần tìm mấy người cảnh sát kia, bảo họ giúp hắn tìm Hạ An Lan là được.”
Y tá vừa nghe đã sửng sốt: “A?”
Nhạc Bằng Trình giục giã: “Cô nhanh chút đi, cứ nói là tôi có chuyện quan trọng.”
Y tá hơi mơ hồ: “Nhưng mà… Tôi phải nói thế nào chứ? Anh có nhớ tên hai người cảnh sát đó không?”
Nhạc Bằng Trình cảm thấy y tá này còn ngu ngốc hơn cả mình: “Cô cứ nói theo những gì tôi vừa nói là được, hai cảnh sát đưa tôi tới đây chẳng phải có để lại tên họ lúc nộp viện phí sao? Cô đi tìm đi!”
Y tá thở dài, loại sự tình này căn bản là không phải phận sự của cô ta mới đúng: “A… Được rồi, tôi gọi giúp anh, nhưng mà có tìm được hay không tôi cũng không chắc đâu nhé!”
“Cô cứ đi làm nhanh đi là được, đừng chần chừ nữa, liên quan tới mạng người đó cô có biết không hả?” Nhạc Bằng Trình giục cô ta đi nhanh đi.
Nhạc Bằng Trình cực kỳ sốt ruột, hắn đang rất lo lắng. Chu phu nhân đúng là não bị úng nước, bản thân không có năng lực mà còn tự tin như thế, không biết bà ta lấy tự tin ở đâu ra nữa?
Y tá rời khỏi phòng bệnh của hắn liền bận rộn, vừa mới có vài bệnh nhân bị bỏng tới đây, trong bệnh viện làm gì còn có y tá nào rảnh nữa chứ.
Đợi nửa giờ, lòng Nhạc Bằng Trình nóng như lửa đốt, muốn gọi y tá kia để hỏi một chút. Hắn mất rất nhiều sức mới lết ra được khỏi phòng bệnh nhưng lại chẳng thấy người đâu.
Trong lòng hắn chửi mắng y tá kia một hồi lâu, cuối cùng không thể không quay về. Nhưng hắn không muốn tiếp tục chờ trong phòng bệnh, dù sao chuyện này cũng liên quan tới sống chết của mình, hắn không thể nằm chờ chết được.
Cuối cùng, Nhạc Bằng Trình nảy ra một ý tưởng lớn mật, trực tiếp tới nhà họ Nhạc.
Hắn vốn muốn tới cục cảnh sát, nhưng có vẻ như tay của mụ khốn kia cũng với được vào trong cục cảnh sát. Hơn nữa, hắn đi tới đó, tìm được cảnh sát, lại thông qua cảnh sát tìm Hạ An Lan thì tốn quá nhiều thời gian. Đêm dài lắm mộng, thời gian dài sợ là sẽ phát sinh thêm những việc khác.
Vì thế, Nhạc Bằng Trình rất rõ ràng, cứ nên chạy tới nhà họ Hạ rồi tính tiếp. Hắn cũng chẳng quản mình dọa người tới đâu, nón xanh quá mạnh, hắn có biện pháp gì chứ, nếu không muốn bị nón xanh đè chết thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác mà thôi.
Nhạc Bằng Trình ngồi xe lăn đi ra hành lang, thấy có một đôi nạng của bệnh nhân khác dựng ở trong góc, không thấy người, hắn thuận tay lấy đi. Trong phòng bệnh, y tá đang rất bận rộn, người tới người đi, chẳng ai chú ý tới hắn. Vì thế Nhạc Bằng Trình chạy ra khỏi bệnh viện rất thuận lợi.
Vất vả lắm mới ra được tới cổng bệnh viện, Nhạc Bằng Trình cảm thấy mệt muốn chết, mồ hôi đã làm cho bộ đồ bệnh nhân hắn mặc trên người ướt đầm đìa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.