Chương trước
Chương sau
“Con người tôi làm việc gì cũng làm không tốt, duy chỉ có cái mũi rất thính. Nước hoa đó tôi không phân biệt được đó là loại nước hoa nào, nhưng tôi biết, chắc chắn là những người phụ nữ có tiền mới thường dùng. Vì trước đây tôi từng làm tài xế cho một gia đình có tiền, bà chủ nhà đó, hình như cũng dùng loại nước hoa có mùi này.”
Hạ An Lan nhíu mày, việc này, đúng là có chút tác dụng.
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
Người đó vô cùng sợ hãi, vì hắn thấy dáng vẻ không hề kinh ngạc của Hạ An Lan, hình như chẳng có chút hứng thú với những gì hắn vừa nói. Hắn run cầm cập nói: “Chỉ có, chỉ có bấy nhiêu thôi, lúc đó vì tôi quá nôn nóng có tiền, vốn chẳng có thời gian nghĩ những việc khác...”
Hạ An Lan lắc đầu: “Vậy thì, có chút đáng tiếc...”
Người đó hoảng lên, đồng tử co lại, toàn thân run lên: “Không không, Thị trưởng Hạ ngài đợi một chút. Tối hôm qua… Không đúng, là khoảng ba bốn giờ sáng hôm nay, có một cảnh sát vứt cho tôi một mảnh giấy, nói với tôi bảo tôi nói kẻ chủ mưu những chuyện này là một trong bốn nhà từng tranh chấp với ngài.”
Ngón tay Hạ An Lan giật giật. Cảnh sát? Xem ra trong Cục Cảnh Sát này cũng không phải tường đồng vách sắt, “Tên cảnh sát đó là ai, cậu có nhận ra không?”
Người đó liên tục gật đầu: “Có thể, có thể, tôi chắc chắn có thể nhận ra. Tôi sẽ không quên, nhìn sơ một cái là có thể nhận ra.”
“Còn gì khác không?”
Đối phương vắt óc suy nghĩ, hắn do dự một chút, nói: “Tôi... Tôi đoán, tôi đoán, người đàn bà đó có tám, chín phần là đã lớn tuổi! Chỉ là, tôi… cũng không chắc chắn lắm.”
Hạ An Lan sững người: “Tại sao lại nghĩ như thế?”
“Vì, vì... Lúc đó khi tôi làm tài xế cho gia đình có tiền đó, phu nhân dùng nước hoa này là lão thái thái đã 70 tuổi. Tôi nghĩ, người trẻ tuổi chắc sẽ không dùng cùng mùi nước hoa với người có tuổi đâu? Dù tuổi tác không chênh lệch, nhưng, chắc chắn không phải lão thái thái của nhà đó. Vì sau khi tôi rời khỏi nhà đó không lâu, lão thái thái đó đã chết rồi.”
Hạ An Lan nhìn người đàn ông ngồi đối diện, nếu có thể dùng sự thông minh đó vào chính đạo, người này chắc là một người không tệ, mũi của hắn rất tốt, đầu óc cũng rất linh hoạt, sở trường là phân tích. Tiếc là... không làm người cho tốt, cứ muốn làm tặc!
Nhìn thấy Hạ An Lan một hồi lâu không nói gì, người đó lắp bắp hỏi: “Tôi... Tôi, tôi có thể giữ lại cái mạng này không?”
Hạ An Lan gật đầu: “Có thể, sự thông minh của cậu, đã cứu cậu một mạng.”
Người đó vui mừng đến phát điên, “Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn, cảm ơn ngài...”
Hạ An Lan rời đi, khi anh nghe thấy có thể đó là một người phụ nữ lớn tuổi, anh đã đoán được phần nào đối phương là ai.
Cánh tay của Chu phu nhân, đã thò đến Lạc Thành rồi!
Bà ấy đã dám thò tay đến đây, nếu anh còn khách khí nữa, vậy thì anh cũng tệ quá rồi.
Lần này không chỉ muốn chặt đứt cánh tay của bà ta, anh còn muốn lấy mạng bà ta.
Cục trưởng Lý ở bên ngoài cũng đã nghe được tương đối nội dung cuộc trò chuyện bên trong, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, “Thị trưởng Hạ…”
Hạ An Lan nói: “Tất cả cảnh sát trực đêm tối qua đều gọi đến đây, bảo người này xác nhận, còn có, hai người đó, chắc cũng tương tự, đợi sau khi người này chỉ nhận xong, trực tiếp đưa cảnh sát đó đến gặp tôi.”
Cục trưởng Lý gật đầu lia lịa: “Vâng, tôi hiểu rồi, Thị trưởng Hạ thật sự xin lỗi, chúng tôi... Trong cục, lại để xảy ra chuyện bại hoại như vậy.”
Hạ An Lan lắc đầu: “Cục Cảnh Sát nhiều người, ông không thể quản lý từng người được, không cần tự trách.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.