Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng tin như vậy. Dù sao Thính Phong nhà chúng tôi cũng là đứa trẻ không tệ. Tối hôm qua cháu còn chủ động yêu cầu tôi dạy bổ túc giúp. Thính Phong còn nói bắt đầu từ hôm nay sẽ học tập thật tốt. Cô giáo Ngô, phiền cô nói với các thầy cô giáo trong trường, nếu như... sau này Thính Phong nhà chúng tôi có bài vở gì muốn hỏi bọn họ, để cho bọn họ chiếu cố nhiều một chút. Cho dù không muốn dạy nó nhiều, cũng xin đừng phá vỡ sự hăng hái của nó."
Hạ An Lan cảm thấy, nếu như anh đoán không lầm, bắt đầu từ hôm nay Nhạc Thính Phong sẽ đặt hết chú tâm lên chuyện học tập.
Bởi vì đứa trẻ này không muốn thua anh.
Cô giáo Ngô vừa nghe, vẻ mặt vui mừng: "Có thật không, vậy thật sự là quá tốt. Hạ tiên sinh, ông yên tâm, tôi sẽ trở về nói với các thầy cô giáo khác. Nếu như Thính Phong một lần nữa cần bất kỳ trợ giúp gì trong học tập, tôi nhất định sẽ khiến cho bọn họ dạy Thính Phong thật nhiều!"
"Vậy tôi tại đây xin cảm ơn cô giáo Ngô!"
Cô giáo Ngô liên tục xua tay: "Chuyện này ngàn vạn lần ông đừng nói cảm ơn với tôi. Niềm vui lớn nhất của người giáo viên chính là nhìn thấy học sinh của mình có thể học tập tốt, tích cực hướng về phía trước. Giúp đỡ cháu học tập là chuyện tôi phải làm nhất. Hạ tiên sinh, tôi phải lên lớp rồi. Nếu ông có thời gian thì mời tới trường học một lần nữa, tôi muốn nghe chuyện của Thính Phong, thuận tiện cùng ông tâm sự một chút."
"Được, cô giáo Ngô, tạm biệt."
"Tạm biệt, Hạ tiên sinh."
...
Sau khi cô giáo Ngô rời đi, Hạ An Lan xoay người liếc mắt nhìn xe của mình.
Đằng sau đuôi xe đã bị đâm biến dạng hoàn toàn, chiếc xe này anh phải bỏ rồi.
Nét mặt Hạ An Lan vốn dĩ ôn hòa, giờ có chút lạnh lùng. Hai mắt sâu thẳm hiện ra ánh sáng lạnh, giống như là mãnh thú đang giữ sức chờ phát động.
Nhìn bên ngoài xe vô cùng thê thảm, nhưng mà vẫn có thể đi.
Hạ An Lan lên xe khởi động máy. Anh chưa về nhà luôn mà trực tiếp lái đến cục cảnh sát.
Anh vừa tới nơi, cục trưởng Lý liền vội vàng chạy đến nghênh đón: "Thị trưởng Hạ sao ngài lại đích thân đến đây?"
Hạ An Lan hỏi: "Bắt được lái xe đâm vào xe của tôi không?"
Cục trưởng Lý vội nói: "Dĩ nhiên bắt được, giữa ban ngày lại dám đâm vào ngài. Đương nhiên tôi phải đưa hắn ra trước pháp luật. Tội đồ to gan lớn mật không biết sống chết như vậy, nhất định phải nghiêm trị. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người thẩm vấn rõ ràng, nếu như còn có những khác người có liên quan đến chuyện này, nhất định sẽ đưa bọn họ ra trước pháp luật!"
Hạ An Lan mỉm cười: "Cảm ơn cục trưởng Lý, người đâu? Tôi muốn đi xem!"
Cục trưởng Lý do dự một chút, nói: "Thị trưởng Hạ, mặc dù đã bắt được người, thế nhưng... Nhưng người lái xe uống rất nhiều rượu. Hiện giờ... đang say khướt, nói năng mê sảng. Lúc này ngài mà đi gặp nhất định cũng không hỏi được cái gì!"
Hạ An Lan cau mày, say rượu, nói mê sảng!
Anh cũng không tin rượu này không thể tỉnh!
"Được, vậy trước tiên bỏ qua người này, xe hắn lái đâu rồi, tra ra cái gì không?"
"Xe trong vùng, khoảng thời gian trước có bị trộm một chiếc xe, có lập hồ sơ. Trước mắt, có thể điều tra được cũng không nhiều."
Hạ An Lan gật đầu, lúc trước người nọ "Tỉnh rượu" có thể biết gì đó cũng không chừng.
"Hai ngày này, Nhạc Bằng Trình như thế nào?"
Ở nhạc gia rất thoải mái, anh rất nhanh quên đi Nhạc Bằng Trình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.