"Nếu như con giải được, sau này ba sẽ không nhắc chuyện phụ đạo nữa. Nếu như con không giải được thì tiếp tục học phụ đạo, con không được chống đối ba. Mỗi ngày học cái gì đều phải nghe ba sắp xếp, không được có ý kiến."
"Ngộ nhỡ đề ông ra căn bản là kiến thức tôi chưa được học thì sao? Ông nham hiểm như vậy, chắc chắn sẽ tính kế tôi."
Hạ An Lan lắc đầu cười nói: “Mặc dù con người ba nhân phẩm không ra gì. Nhưng, chuyện này ba không nhất thiết phải giở trò với con như vậy. Câu hỏi ba ra chính là câu hỏi ba đã làm năm xưa khi ba bằng tuổi con, sẽ không quá khó.”
“Được.” Nhạc Thính Phong nghĩ rằng như thế sau này có thể không cần nhìn thấy bản mặt của Hạ An Lan, bất cứ giá nào cũng phải thử, cũng đáng giá.
Hạ An Lan viết câu hỏi ra: “Được rồi, con làm thử đi.”
Nhạc Thính Phong cầm quyển vở luyện tập lên, xem qua đề bài, lông mày cậu bé cau lại. Không phải chứ! Đề bài này sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Cậu bé chưa từng nhìn thấy dạng câu hỏi kiểu này. Câu hỏi này đan xen rất nhiều câu hỏi nhỏ, muốn giải phải tốn rất nhiều thời gian, công sức.
Nhạc Thính Phong chăm chú đọc đề bài 10 phút, cầm bút lên tính 10 phút, cậu bé tính toán theo tư duy của mình, nhưng… càng tính càng cảm thấy không đúng.
Cậu bé đặt bút xuống, hỏi: “Ông chắc chắn đây là câu hỏi ông đã giải khi ông 12 tuổi?”
Hạ An Lan gật đầu: “Đương nhiên, trí nhớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879010/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.