Khoảnh khắc đó, Nhạc Thính Phong ngoan ngoãn không hề giống tính cách cậu bé một chút nào.
Tốc độ trở mặt nhanh chóng của Nhạc Thính Phong khiến Hạ An Lan trố mắt nghẹn lời.
Nhóc con giỏi lắm có phong thái của anh năm xưa.
Đặc biệt là tiếng gọi “Ba” kia gọi vô cùng ngoan ngoãn, nghe vô cùng êm tai. Hạ An Lan nghe xong chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng bay bổng cả người, tự nhiên có được một đứa con trai lớn như thế, tâm trạng thật không thể tốt hơn được nữa.
Hạ An Lan gật đầu, xoa đầu Nhạc Thính Phong: “Khá lắm. Thế mới ngoan. Đến đây, ba giảng cho con.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng. Lão già chết tiệt! Đợi đấy! Sớm muộn gì tôi cũng tìm ông tính sổ.
Hạ An Lan cầm bút lên, nghiêm túc giảng bài cho Nhạc Thính Phong.
Những câu hỏi này đối với anh mà nói thực quá dễ, nhưng anh cố gắng giảng giải hết sức tỉ mỉ.
Câu hỏi đầu tiên giảng được một nửa, Nhạc Thính Phong cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mẹ cậu bé không phải đến rồi sao? Sao lại không vào trong?
Cậu bé len lén nhìn ra cửa. Cửa phòng không đóng chặt, vẫn hở ra một khe nhỏ, nhưng hình như bên ngoài không có người, cũng không có động tĩnh gì hết.
Lúc này, Nhạc Thính Phong mới ngớ người. Cậu bé bị lão hồ ly Hạ An Lan này lừa rồi.
Vừa nghĩ bộ dạng hoảng hốt của mình lúc nãy bị Hạ An Lan nhìn thấy, còn gọi ông ta là ba, để ông ta được lợi, Nhạc Thính Phong nén giận trong lòng, đập bàn một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879005/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.