Tô Ngưng Mi vội vàng nói: “Chuyện vui thế này sao lại không nói cho em biết chứ. Chuyện này, em không lo, có bố và các anh trai rồi, còn có… có anh nữa!”
Mặt cô đỏ lựng, thực ra cô muốn nói, có anh ở bên cạnh, nhưng lại ngại.
Nụ cười trên mặt Hạ An Lan trở nên hiền hòa: “Ngoan… em ăn cơm chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa, em đang đợi các anh em về.”
“Em đang ngồi ở trong vườn đúng không?”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc: “Vâng, anh nghe thấy rồi?”
“Em đang ngồi trên xích đu?”
Cô thực sự kinh ngạc, đưa mắt nhìn xung quanh: “Có phải anh lắm camera ở nhà em không? Sao đến chuyện em ngồi ở đâu anh cũng biết thế?”
Bên tai có tiếng cười của Hạ An Lan: “Anh đoán mà.”
“Anh… đến cái này mà anh cũng đoán được?”
Hạ An Lan tâm trạng vui vẻ: “Là vì anh hiểu em mà!”
Tô Ngưng Mi hoài nghi: “Thời gian anh tiếp xúc với em không nhiều, làm sao có thể hiểu em như thế được?”
Hạ An Lan cười ra tiếng, cô đơn giản như thế, trong trắng như một tờ giấy, chỉ cần nhìn là có thể nhìn thấu, muốn hiểu cô là một điều cực kỳ đơn giản.
“Đôi lúc, thời gian ở bên nhau không phải là yếu tố quyết định việc hiểu một người. Mà, có phải em đang trách anh không có thời gian ở bên em không?”
“Em…em làm gì có ý đó, anh đừng nói bừa.” Tô Ngưng Mi liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, ngày mai em chuẩn bị về Lạc Thành. Em xa Thính Phong một thời gian dài rồi, giờ không về, nó sẽ giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878905/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.