Chương trước
Chương sau
Có lúc vì quá thích anh, nên mới để ý nhiều như vậy, mới cẩn thận từng chút, sợ Đông sợ Tây.
Hạ An Lan cứ nhìn chằm chằm vào Tô Ngưng Mi: “Vẫn không chịu nói à?”
——Vẫn!
Tay Tô Ngưng Mi run lên, quả nhiên, anh vẫn còn đang giận: “Anh đang giận vì lần trước em quyết định ly hôn, lại… không nói với anh sao?”
“Lần trước là lần trước, lần này thì sao?”
Ánh mắt Hạ An Lan rất sắc bén, lúc nhìn Tô Ngưng Mi, khiến cô có một cảm giác tất cả bí mật trong lòng đều bị anh nhìn thấu. Anh quá thông minh, ở trước mặt anh, cô cảm thấy bản thân không che giấu gì được, cô cúi đầu: “Lần này em... xin lỗi!”
Cằm cô bị bóp chặt, ngẩng đầu lên, Tô Ngưng Mi bị ép nhìn thẳng vào mắt Hạ An Lan.
Anh nói: “Chỉ có xin lỗi, nhưng em nên biết, cái anh muốn không chỉ là lời xin lỗi.”
Bầu không khí thật căng thẳng, dáng vẻ bây giờ của Hạ An Lan rất nghiêm túc.
Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân giống như thuộc hạ đang bị anh quở mắng, cũng chẳng dám thở mạnh, hai tay đều không biết nên đặt ở đâu.
Cô rất căng thẳng, không biết nên nói gì.
Anh không cần xin lỗi, vậy anh muốn gì? Không lẽ là… muốn cô chịu trách nhiệm?
“Tạm thời em... không thể hứa với anh điều gì. Nhưng, đợi sau khi em ly hôn xong, nếu… nếu có thể, em sẽ… chịu trách nhiệm với anh.”
Tô Ngưng Mi ấp a ấp úng nói ra câu này. Cô không nhìn thấy khóe môi Hạ An Lan đang cong lên, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Anh chầm chậm ngồi xuống, từ từ tiến gần đến Tô Ngưng Mi, dọa đến cô cứ mãi lui ra sau, nhưng sau lưng cô không xa chính là mép giường, nếu còn lùi nữa sẽ rơi xuống mất.
Hạ An Lan cúi đầu nhìn cô: “Tô Ngưng Mi em phải ghi nhớ chuyện này, em đã thề rồi, giao ngày mai của em cho anh.”
“Hả?”
Tô Ngưng Mi ngồi thẫn thờ trên giường, đỏ mặt, ngẩn ngơ.
Hạ An Lan đã chỉnh trang xong quần áo, mang giày đứng bên cạnh giường. Anh xoay đầu nhìn Tô Ngưng Mi một cái. Cô chắc vẫn đang còn suy nghĩ câu đó của anh là có ý gì.
Anh đi đến trước mặt cô, khom lưng, đưa tay!
Tô Ngưng Mi lập tức bị dọa tỉnh lại, cơ thể lui mạnh ra sau: “Anh... làm gì vậy?”
Hạ An Lan híp mắt, nhìn động tác của Tô Ngưng Mi, theo động tác vừa nãy của cô, khuôn ngực mềm mại của cô cũng lắc lư theo, kiểu mê hoặc này, anh lại có thể kìm được, anh cũng bái phục chính mình.
Cũng chẳng còn cách nào khác, nơi này nếu đổi thành nơi khác, chắc anh đã để rượu xông lên, trực tiếp làm việc rồi.
Nhưng đây là Tô gia, dù cho người của Tô gia hình như cũng rất hài lòng về anh. Nhưng, nếu hôm nay mới lần đầu vào cửa, đã ở trong khuê phòng của con gái người ta, ngủ… với con người ta, vậy, sau này muốn vào cửa, chắc cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Dù sao, đó cũng là không tôn trọng người khác quá.
Vì tương lai mai sau, anh phải nhịn!
Hạ An Lan hít sâu một cái, bình tĩnh thao túng cơ thể mình, “Không lẽ em muốn như vậy bước ra ngoài sao?”
Giọng của anh, đã trở nên khàn khàn.
Tô Ngưng Mi cúi đầu, nhìn thấy phần áo trước ngực mình vẫn đang mở ra, cái nên lộ cái không nên lộ, đều lộ ra hết rồi, trước mặt Hạ An Lan, hơn nữa, còn... để lộ lâu như vậy, toi mạng rồi!
Tô Ngưng Mi thật muốn hộc máu, chỉ cần cô ở trước mặt Hạ An Lan, đừng nói não không ở nhà, mà cả bản năng phản ứng của cơ thể cũng quên mất luôn.
Cô vội quay người đi: “Em... Để tự em làm là được.”
Hạ An Lan chu đáo nói: “Anh làm cũng được, dù gì, cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy, cũng không phải lần đầu làm việc này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.