Chương trước
Chương sau
Nhưng, cũng may, cuối cùng cũng đã gặp nhau rồi.
Bà Tô cảm giác, hoàn toàn có thể chuẩn bị của hồi môn cho con gái rồi, cùng Hạ gia thương lượng ngày lành tháng tốt thôi.
Không đúng không đúng, đồng thời khi thương lượng chuyện này, phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện ly hôn. Tên khốn Nhạc Bằng Trình đó, phải nhanh chóng trở về!
Bà Tô trở lại phòng khách, chỉ vào tất cả mọi người, nói: “Các người nghe kỹ cho tôi, tôi cảnh cáo các người, ai cũng không được vào phòng của Mi Mi.”
Anh cả Tô gia, “Mẹ, sao vậy?”
Bà Tô nói: “Ai dám bước vào phá chuyện tốt của em gái con, mẹ sẽ vặn đứt lỗ tai của người đó.”
Chuyện tốt? Trong lòng mọi người ai nấy đều đã tự hình dung ra chuyện tốt đó là gì rồi?
“Vâng... Biết rồi.”
“Bây giờ chúng ta có thể thương lượng một chút, ngày cưới của em gái con nên định vào thời gian nào rồi.”
Bà Tô vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc, không phải chứ, bây giờ đã định ngày cưới rồi sao.
“Mẹ, để con nói, chuyện này, tạm thời chưa vội, phải xem tình cảm giữa hai người họ có thể ổn định không, xem xem An Lan đối với Mi Mi như thế nào?”
“Cái gì mà không vội, chuyện này đương nhiên phải vội chứ. Em gái con đã bị làm lỡ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được một người tốt, không dám đến nắm giữ, còn đợi bị cướp mất sao.”
Bà Tô suy nghĩ, người đàn ông tốt như Hạ An Lan, ai cũng muốn gả cho cậu ấy, chuyện này còn khó hơn trúng số nữa.
Khó lắm con gái bà mới bắt được, còn không mau nhanh chóng quyết định.
“Được, nghe mẹ cả, mẹ nói xem...”
...
Trong phòng, trong lòng Tô Ngưng Mi thật muốn khóc, tiêu rồi, vừa nãy mẹ cô đột nhiên xông vào, nhìn thấy tư thế này của cô và Hạ An Lan, chắc chắn sẽ hiểu lầm to rồi, giải thích cũng không sạch, mẹ cô chắc chắn sẽ tuyên bố cho mọi người đều biết.
Cô lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Như vầy không hay lắm, chi bằng, anh buông ra trước? Anh xem, để người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
“Anh cảm thấy như thế này rất tốt, rất thích hợp nói chuyện, huống hồ, bác gái cũng chẳng phải người ngoài.”
Khóe miệng Tô Ngưng Mi giật giật, tư thế ám muội như vậy, đâu có thích hợp để nói chuyện chứ. Tư thế này, thích hợp nhất để hành sự!
“Khụ khụ... Nhưng em cảm thấy, như vậy không được thoải mái, thật đó, em rất nặng, cứ đè anh mãi như vầy không hay lắm.”
Tô Ngưng Mi cứ cảm thấy Hạ An Lan hôm nay và lần trước khi ở cùng cô hoàn toàn khác nhau, hôm nay hình như, có chút lưu manh!
Không lẽ là vì uống rượu sao?
Lần trước cô uống say chui vào chăn của người ta, Hạ An Lan đó ít nhiều lưu manh một chút, hình như cũng có thể tha thứ. Dù sao, cũng không quá đáng bằng cô, cô còn chưa uống say đã hôn trộm người ta rồi!
Hạ An Lan mỉm cười: “Anh cảm thấy cũng không tệ, nếu em cảm thấy đè anh như thế không hay, chúng ta đổi cho nhau một chút, cũng được.”
Tô Ngưng Mi...
Đây có còn là Hạ An Lan ôn văn nho nhã, khiêm tốn nhã nhặn, thân sĩ phi phàm mà cô quen trước đây nữa không?
Lúc anh nói câu này, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng nghiêm chỉnh.
Nhưng câu nói này, lại…
“Anh... Uống say rồi, thật đó, bây giờ đầu óc anh đang không tỉnh táo, anh chẳng biết anh đang nói gì và làm gì, hay là anh nhắm mắt lại ngủ một chút nữa đi?”
Tô Ngưng Mi cảm giác, giải thích này là hợp lý nhất, có thể Hạ An Lan không giống với những người khác sau khi uống say, nhìn có vẻ chẳng khác gì lúc không say cả.
Nói không chừng, đợi sau khi anh tỉnh lại, thật sự chẳng còn nhớ gì cả!
Tô Ngưng Mi đưa tay chống dậy, nhưng tay của Hạ An Lan, lại chẳng nhúc nhích gì.
Hạ An Lan hỏi cô: “Em đang định chạy trốn phải không? Lúc nãy em nói, em không làm chuyện gì khác với anh, nhưng, anh… sao lại chẳ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.