Chương trước
Chương sau
Buổi tối, khi anh cả Tô gia về nhà, những người khác trong nhà cũng đã về đến.
Mấy đứa cháu đang vây quanh chơi với Tô Ngưng Mi, những người khác thì xem tivi đánh cờ, đợi cơm tối, trở về nhà mọi người đều tháo bỏ lớp mặt nạ ở bên ngoài, trở thành chính mình một cách chân chính.
Vì Tô Ngưng Mi trở về, hai ông bà Tô gia liền gọi những người khác có thể về thì về tụ họp, tuổi tác lớn rồi, vẫn rất mong, trong nhà có thể náo nhiệt sum vầy.
Anh vừa nhìn thấy Tô Ngưng Mi, trong lòng đã có chủ ý.
Bữa tối đã nhanh chóng được dọn lên, bà Tô gọi nói: “Mi Mi, đừng chơi nữa, dẫn mấy con khỉ nhỏ đến ăn cơm đi.”
“Ơi, đến đây.”
Cô bế đứa cháu Tiểu Lục nhỏ nhất: “Đi nào, ăn cơm thôi, ăn xong cô sẽ chơi với các cháu tiếp nhé.”
Cả nhà ngồi vào một bàn tròn lớn, tam đại đồng đường, cả bàn bày đầy thức ăn, hương thơm ngào ngạt.
Mấy hôm nay Tô Ngưng Mi ở nhà rất thoải mái, cùng với người nhà, dù cho ăn một bữa cơm đơn giản nhất, cũng là thời khắc thư thái nhất.
Chỉ là chẳng bao lâu trong lòng cô đã không thể thư thái nữa, vì anh cả cô đã nói một câu: “Hôm nay An Lan gọi điện cho con.”
Tô Ngưng Mi là người không thể giấu nổi cảm xúc, vừa nghe đến tên Hạ An Lan, biểu cảm đã chẳng bình thường chút nào, hóng tai muốn nghe tiếp nội dung phía sau.
Lúc anh cô nói chuyện luôn ngầm quan sát cô, quả nhiên, nói đến Hạ An Lan biểu cảm của cô đã thay đổi hẳn.
Thật ra không chỉ có Tô Ngưng Mi, mà cả ông bà Tô gia nghe đến ba chữ Hạ An Lan này tai cũng không tự nhiên dựng đứng cả lên.
Ông Tô hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng, đúng là có huyện, hôm nay cậu ấy đã nói với con Nhạc Bằng Trình sắp về nước rồi, vé máy bay đã đặt vào thứ bảy tuần này.”
Vừa nói xong câu này, cả nhà Tô gia trên dưới, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có cùng một biểu cảm, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì đồng thanh kinh ngạc.
Anh hai Tô gia nói: “Tên khốn đó thứ bảy tuần này sẽ trở về? Anh, anh chắc chứ, Hạ An Lan nói với anh thứ bảy hắn sẽ trở về à? Sao anh ấy lại biết chuyện này?”
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Tô Ngưng Mi không đủ để thể hiện tâm trạng bất ngờ trong lòng cô, cô cứ tưởng muốn dụ Nhạc Bằng Trình về nước sẽ rất phiền phức, không ngờ, lại nhanh như vậy?
Chỉ là... Tại sao Hạ An Lan lại biết?
Cô... Còn chưa nói cho anh biết chuyện cô muốn ly hôn, sao anh lại chú ý đến Nhạc Bằng Trình?
Không lẽ, anh đã biết rồi?
Không hiểu sao, Tô Ngưng Mi run lên một cái, đột nhiên nhớ lại, tối hôm đó, Hạ An Lan gửi một tin nhắn kỳ lạ cho cô, anh nói: Có việc gì muốn nói với anh không?
Lúc đó Tô Ngưng Mi vốn muốn trả lời là không có, nhưng lại cảm thấy trả lời như vậy không được tốt, nên mới trả lời một câu đại loại bảo anh chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ...
Sau đó, chẳng còn sau đó nữa.
Hạ An Lan không thèm để ý đến cô, hai ngày nay chẳng có tin nhắn cũng chẳng điện thoại
Tô Ngưng Mi sờ sờ cánh tay, cảm thấy hơi lạnh!
Hình như vô tình cô đã làm chuyện không tốt rồi.
Cô nghe thấy anh cả nói: “Chính miệng cậu ấy nói với anh, Nhạc Bằng Trình thứ bảy tuần này sẽ trở về, lời của Hạ An Lan, tuyệt đối không phải giả, nếu không có sự cố ngoài ý muốn thứ bảy tuần này Nhạc Bằng Trình nhất định sẽ về.”
Anh ba của cô nói: “Anh cả hiệu quả làm việc của anh đúng là không tệ, nhanh như vậy đã có thể khiến tên khốn đó tin, xem ra lần này trở về, có thể sớm giải quyết tên tiểu tử này rồi.”
Anh cả Tô gia nhìn Tô Ngưng Mi một cái, “Nếu anh có thể làm nhanh như vậy thì tốt quá, quan trọng là, người mà anh sắp xếp, vẫn chưa hành động, hắn đã biết rồi.”
Ông Tô nhíu mày: “Làm sao hắn biết, lẽ nào tên Nhạc Bằng Trình này không phải phế vật? Hắn luôn có tai mắt trong nước à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.