Chương trước
Chương sau
Ảcũng cảm thấy, con người Nhạc Bằng Trình cũng không tệ, có tiền, đối với ả cũng xem như rất say đắm, hơn nữa, tướng mạo cũng không tệ.
Bình thường ra ngoài, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ ả, ả vẫn luôn dương dương tự đắc.
Nhưng, hôm nay không biết vì sao, nhìn người đàn ông trên ảnh xong, nhìn lại Nhạc Bằng Trình, cao thấp đã lập tức so sánh thấy rõ.
Thế nên, con người luôn sợ so sánh, một khi đã so, xấu đẹp, đều được đem bày ra rõ ràng cả.
Cũng chẳng trách người ta là thị trưởng, còn hắn chỉ là một phế vật cậy trong nhà có chút tiền, chẳng làm nên trò trống gì.
Tuy nói mấy năm nay hắn ở nước ngoài chẳng làm gì cả, nguồn gốc cung cấp cuộc sống cho hắn, vẫn là từ Nhạc gia, chỉ là hắn không thể trở về, không thể kế thừa gia sản, nhưng cuộc sống vẫn không cần lo lắng gì.
Nhưng, điều này cũng không thể thay đổi, sự thật hắn là một phế vật.
Trong lòng Đinh Phù có chút hối hận, năm xưa ả không hiểu biết, cứ tưởng đàn ông như Nhạc Bằng Trình đã rất tốt rồi, bây giờ mới biết, hắn so với Hạ An Lan, cả phân cũng không bằng.
Nhạc Bằng Trình chỉ biết tức giận, đâu biết trong lòng Đinh Phù giờ đã ghét bỏ hắn.
Sau khi hắn mắng hết những người có thể mắng, cuối cùng đã bình tĩnh lại một chút.
“Sao tại sao bà lại nói tôi biết những chuyện này, bà muốn làm gì?”
“Vì tôi có thù với Hạ gia.”
Nhạc Bằng Trình lập tức truy hỏi: “Bà có thù với Hạ gia, bà nói tôi biết những việc này, vậy chẳng phải bảo tôi giúp bà đi tìm Hạ An Lan đánh hắn một trận sao?”
“Cậu đi tìm Hạ An Lan báo thù, tìm cái chết sao?”
Nhạc Bằng Trình tức giận cắn răng: “Bà...”
“Hôm nay tôi nói mấy việc này với cậu, chẳng qua chỉ là muốn liên thủ với cậu, lẽ nào cậu không muốn lấy lại gia sản thuộc về cậu sao? Đối với cậu mà nói, còn lý do nào khác, tốt hơn lý do này sao? Hơn nữa, dù cho cả đời này cậu cứ sống ở nước ngoài, sau đó để mặc Tô Ngưng Mi thông đồng với Hạ An Lan bá chiếm gia sản vốn thuộc về cậu sao?
Nhạc Bằng Trình đương nhiên biết, lý do này là tuyệt nhất, chẳng có lý do nào tốt hơn cái này.
Ban đầu ba của hắn và Tô Ngưng Mi lập một hợp đồng, nếu Tô Ngưng Mi yêu cầu ly hôn, hoặc có quan hệ với người đàn ông khác, vậy hắn sẽ có thể về nước.
Đây là thời cơ tốt nhất để hắn trở về đòi lại tất cả.
Vừa nãy Nhạc Bằng Trình còn đang nổi giận, nhưng giờ vừa nghĩ đến sắp được về nước, gia sản to lớn của Nhạc gia, cũng sắp rơi vào tay hắn, hắn đã không kìm được vui vẻ trở lại.
Hắn nên cảm ơn Tô Ngưng Mi, cảm ơn cô đã không chịu được cô đơn mà ngoại tình, mới cho hắn cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là người này đến quá đường đột, hắn không thể tin tưởng hoàn toàn. Huống hồ, bà ấy muốn gì, hắn vẫn chưa biết.
“Bà không cần tôi đi tìm Hạ gia báo thù, chỉ muốn tôi về nước đòi lại gia sản?”
“Không sai, cậu không cần làm gì khác, chỉ cần trở về đòi lại tài sản của Nhạc gia, đương nhiên, cậu phải dốc hết tinh lực nhắm vào Tô Ngưng Mi, khiến cô ấy thanh bại danh liệt, không thể sống tốt, là đủ rồi.”
“Bà có thù với Hạ gia, nhưng lại bảo tôi nhằm vào Tô Ngưng Mi? Bà có ý gì chứ?”
Đinh Phù ở một bên thật cảm thấy mắt mặt thay cho Nhạc Bằng Trình.
Nếu Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan đã đến với nhau, vậy nhằm vào Tô gia, cũng chính là nhằm vào Hạ gia.
Hơn nữa, đến lúc đó, sau khi chuyện xấu của Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan truyền ra ngoài, tiền đồ của hắn, dù cho không thể hoàn toàn chôn vùi, nhưng cũng sẽ gặp chướng ngại.
Dù gì một quan viên, cuộc sống cá nhân nhất định phải sạch sẽ, nhưng hắn lại có quan hệ mật thiết với một người phụ nữ đã có chồng, nếu bị kẻ thù chính trị nắm được, còn không gây chướng ngại trên mặt này cho hắn sao.
Chuyện này, lớn bé như thế nào, đều xem các người vận dụng như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.