“Cậu nhóc, đừng như vậy. Chắc mẹ cháu đã nói với cháu, chú không phải là loại người như cháu nghĩ.”
Nhạc Thính Phong rất không khách khí nói: “Đúng, chú không phải loại người mà tôi nghĩ. Chú còn nham hiểm hơn nhiều. Mẹ tôi đầu óc đơn giản, bị dáng vẻ của chú lừa. Nhưng tôi có đầu óc, mọi người đều là đàn ông, trước mặt tôi chú giả vờ gì chứ. Chú còn giả vờ, tôi cũng sẽ không khách khí với chú.”
Hạ An Lan nhún nhún vai: “Vậy thì tiếc quá...”
“Tôi không muốn phí lời với chú. Để mẹ tôi đến nghe, tôi muốn nói chuyện với bà ấy.”
“Được...”
Hạ An Lan đặt ống nghe xuống một bên, đi vào nhà bếp: “Điện thoại của Thính Phong, nó muốn nói vài câu với em.”
Tô Ngưng Mi đang nhào bột, trên tay đều là bột, “Hả? Lúc này sao, em đang bận không đi được. Anh nói với nó, bảo nó ngoan ngoãn ăn cơm, đừng trốn học, lát nữa em nhào bột xong, sẽ gọi lại cho nó.”
Hạ An Lan gật đầu, đi trở ra cầm ống nghe: “Mẹ cậu đang nhào bột, hai tay đều dính bột. Cô ấy bảo chú nói với cháu, cô ấy không nghe được, bảo cháu ngoan ngoãn ăn cơm, không được trốn học, nếu có vấn đề gì, có thể nói trước với chú!”
Câu cuối, là Hạ An Lan tự thêm vào.
“Haha… Nói với chú, chú tưởng chú là ai chứ!” Nhạc Thính Phong tức đến mức muốn đập đồ. Mẹ cậu đúng là muốn trở mặt. Cậu gọi điện đến, bà lại không nghe, còn nói không có thời gian?
Nhạc Thính Phong tức giận thở ra. Trước đây sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878830/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.