Chương trước
Chương sau
Anh dùng thìa khuấy một lúc, đợi trà gừng không nóng nữa mới uống hết một lượt.
Tô Ngưng Mi xé vỏ kẹo, đưa đến trước mặt anh: “Há miệng...”
Hạ An Lan nhìn thấy viên kẹo hồng trước mặt, còn có… ngón tay đang cầm kẹo. Anh vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn há miệng, ngậm viên kẹo, đồng thời còn nhẹ nhàng ngậm luôn ngón tay đang cầm viên kẹo đó.
Tô Ngưng Mi chỉ cảm thấy ngón tay của mình nóng lên, sau đó một luồng điện chạy lên, nửa cánh tay cô đều tê liệt.
Qua một lúc, cô mới phản ứng lại, vội vã rút tay lại.
Tim của Tô Ngưng Mi đập nhanh như gõ trống tập kết vậy. Cô đưa tay ra sau lưng, hai mắt vốn không dám nhìn Hạ An Lan. Bây giờ không chỉ ngón tay cô tê dại nóng hổi, mà cả người cũng nóng lên. Nếu cô không lý giải sai, vừa rồi động tác đó rõ ràng là Hạ An Lan cố ý.
Chính vì vậy, Tô Ngưng Mi mới càng bất an hơn. Anh… anh cố ý ngậm tay cô. Đây… đây nếu nói chỉ là đùa, thì cô sẽ không tin đâu.
Nếu giữa người thân mới nhau, cử chỉ thân mật như vậy, còn có thể lý giải được.
Nhưng, quan trọng là Hạ An Lan là một người đàn ông, một quân tử chân chính.
Nhưng một quân tử, hình như không thích hợp làm những cử chỉ như thế, nhưng... Bây giờ cô ngoài căng thẳng, ngoài khó xử, thì không có chút căm ghét nào, thậm chí còn cảm thấy có một chút ngọt ngào.
Hạ An Lan nhìn cô, mỉm cười: “Rất ngọt...”
Tô Ngưng Mi cảm thấy âm thanh bên tai bỗng chốc trở nên trống rỗng, chẳng nghe thấy gì nữa.
Anh ấy... nói... ngọt!
Là nói kẹo ngọt, hay là nói, ngón tay của cô... ngọt?
Mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên như ngọn lửa đang bốc cháy vậy. Anh... anh cũng biết trêu ghẹo người khác quá. Một cử chỉ nhỏ nhặt, hai chữ, đã có thể chọc cô đờ đẫn, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc gì nữa.
Nam thần đang đứng đó, khiến người khác say mê, nhưng thỉnh thoảng lại không đứng đắng một chút, khiến người khác càng say đắm.
Tô Ngưng Mi nuốt từng ngụm nước miếng ừng ực. Cô muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì. Cô sợ mình vừa mở miệng, đã bị phá công.
Nồi lẩu trên bếp đã tỏa hương thơm ngào ngạt, mùi thơm đó quyện giữa hai người khiến không khí mờ mịt, bầu không khí càng thêm mập mờ.
Viên kẹo trái cây trong miệng đã dần tan hết, mùi hương ngọt ngọt trong miệng đã dần nhạt đi. Hạ An Lan cảm thấy mùi vị này, cũng giống như con người Tô Ngưng Mi vậy.
Ánh sáng từ đèn pin tối hơn trước một chút, Hạ An Lan đứng dậy: “Em cứ ngồi đây đừng đi đâu, anh đi sẽ về ngay."
Anh tìm thấy nến và giá cắm nến, thắp nến lên, bưng sang bàn ăn.
Đêm tối u ám không có điện ban đầu, vì chút ánh nến này, đã trở nên ấm áp hơn, giống như bữa tối dưới ánh nến được dốc sức bày trí vậy, đặc biệt là khi mưa to gió lớn này, lại càng ấm áp lãng mạn hơn.
Hạ An Lan hỏi Tô Ngưng Mi: “Em cũng chưa ăn phải không?”
Thức ăn trên bàn này, không giống như đã có người động đến.
Tô Ngưng Mi ngồi yên đó, chuyện lúc nãy trong lòng cô vẫn còn nhớ, cô thấp giọng nói: “Em... Em không đói…”
Cô nghe thấy Hạ An Lan thở dài một tiếng: “Lần sau đừng như vậy. Em là một cô gái, thân thể không chịu nổi đâu.”
Tô Ngưng Mi đặt tên lên bàn, run run, sao anh lại chu đáo như thế, hư hỏng một chút không được sao? Như vậy có thể ngăn chặn những lối nghĩ không nên có của cô?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Hạ An Lan: “Anh... Tối nay, sao anh phải trở về, đã rất muộn rồi, trời mưa to như vậy, trên đường rất nguy hiểm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.