Chương trước
Chương sau
Thư ký vốn muốn kể chuyện này ra, để Tô Ngưng Mi cảm động một chút, nhưng không ngờ Tô Ngưng Mi nghe xong, hai mắt đã đỏ lên. Thư ký nhìn thấy trong mắt cô ngân ngấn nước, đột nhiên cậu có chút hối hận, nếu để thị trưởng nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng cậu làm gì Tô tiểu thư mất.
“Tô tiểu thư cô, cô đừng khóc, cô mà khóc, tôi… tôi… tôi không biết phải làm thế nào đâu. Nếu để thị trưởng nhìn thấy, chắc chắn sẽ dạy dỗ tôi một trận mất.”
Tô Ngưng Mi hít hít mũi: “Anh ấy... trở về chỉ là vì... đã hứa với tôi sẽ về cùng tôi ăn cơm...”
“Vâng ạ, đúng là như vậy, không vì điều gì khác. Thị trưởng chúng tôi, tôi hiểu rất rõ. Ngài ấy là một người rất nghiêm túc, chuyện ngài ấy đã hứa, nhất định sẽ làm được. Nếu chuyện ngài ấy không muốn hứa, ngài ấy sẽ không đưa ra câu trả lời rõ ràng.”
Tô Ngưng Mi cúi đầu, sao anh ấy lại tốt như thế!
Giờ thì tốt rồi, làm lòng cô nảy sinh lòng tham, tốt đến mức trong lòng cô biết rõ giữa hai người họ có khoảng cách, nhưng cô vẫn muốn thử.
Nhưng như thế, cũng là vì anh quá tốt, cô không dám đi tranh giành, cô không muốn đi phá hoại.
Trong lúc tâm trạng Tô Ngưng Mi đang đan xen nhiều cảm xúc, Hạ An Lan đã trở lại, anh nhìn thấy thư ký, nhíu mày nói: “Sao cậu còn ở đây?”
Thư ký lúc đó còn lờ mờ: “Tôi...”
Hạ An Lan không cho cậu có cơ hội nói: “Cậu về trước đi”
Trong lòng thư ký lúc đó như có hàng vạn con ngựa lao qua, what? Cậu vất vả đi giành phiếu cho thị trưởng đại nhân, nỗ lực giúp anh giành hảo cảm trước mắt Tô tiểu thư, mong hai người họ có thể thành một đôi, nhưng thật không ngờ, thị trưởng đại nhân lại qua cầu rút ván, cậu có thể thu lại hết những lời lúc nãy không?
Không thì như vầy đi, dù sao ngoài trời cũng đang mưa to, dù sao thấy trời cũng trễ thế rồi, dù sao cũng nhờ cậu đội mưa đội gió đưa ngài trở về. Ồ, ngôi nhà này lớn như vậy, giữ cậu lại ngủ một đêm thì có làm sao? Dù cho chê cậu là một cái bóng đèn, nhưng không sao, cậu sẽ tự động tắt điện, âm thầm trong bóng tối, tuyệt đối không ảnh hưởng hai người nói chuyện yêu đương.
Những lời này, không ngừng vang lên trong lòng thư ký, cậu rất muốn nói hết ra, nhưng, hiển nhiên là vô dụng, vì... Hạ An Lan vốn không đếm xỉa tới.
Anh nói: “Hôm nay cậu cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi. Nếu ngày mai bão dừng rồi, thì đi làm bình thường. Nếu vẫn chưa dừng thì không cần vội. Có chuyện quan trọng hẵng đến đón tôi.”
Thư ký hiểu rõ, trong câu này có ý gì: Nếu không có chuyện gì lớn, đừng đến làm phiền tôi, vì tôi bận yêu đương rồi.
May mà tâm tư Tô Ngưng Mi tốt, cô nhìn ra bên ngoài, xoa xoa cánh tay đang run lên: “Trời tối như vậy rồi, mưa vẫn chưa tạnh, hay là để thư ký ở nhà ta tạm một đêm đi?”
Thư ký liền vội gật đầu, quả nhiên, vẫn là Tô tiểu thư tốt bụng, lòng dạ mỹ nhân thật tốt, tốt hơn lòng dạ hẹp hòi của Hạ An Lan nhiều. Người tốt như cô, sau này phải trở thành thị trưởng phu nhân, có cuộc hôn nhân hoàn mỹ mới đúng.
Chỉ là, cô gái tốt như vậy, đầu óc không được tốt, sao lại bị ngoại hình của thị trưởng đại nhân gạt chứ, không nhìn rõ bản chất hắc ám của ngài ấy. Nếu cô ấy đến với thị trưởng, vậy chẳng phải là may mắn của thị trưởng đại nhân sao.
Thời tiết như vầy nên để cậu ở lại trú một đêm, sao lại nhỏ nhen như vậy, sau này mọi người còn phải gặp nhau mỗi ngày mà.
Nhưng cậu còn chưa mở lời, Hạ An Lan đã nói: “Cậu ấy còn có việc riêng cần làm, ở lại đây không tiện lắm, không thể làm lỡ việc của cậu ấy có phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.