Chương trước
Chương sau
Tối qua nghe ý của mẹ, rõ ràng là đã chịu không nổi công kích của Hạ An Lan, cũng không biết đợi đến khi bão kết thúc, tâm thái của mẹ cậu đối với Hạ An Lan là sao, hy vọng, sẽ không quá bận tâm.
Nhưng, giờ không đi biển được, vội cũng uổng công.
Dưới lầu, dì đã làm xong bữa sáng, thấy cậu đi xuống, nói: "Thính Phong, bữa sáng làm xong rồi, ăn sáng xong đi học nhé?"
Thính Phong không vui, lấy cặp lên, đi thẳng ra cửa: "Không ăn đâu."
Bên khác, trong điện thoại phát ra tiếng máy bận tút tút tút, Hạ An Lan cười nhẹ, thằng bé này đúng là nóng nảy, nhưng, có một số chuyện nó nói đúng.
Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi!
Cái tên này được phát ra từ miệng của Hạ An Lan, rõ ràng là ba chữ rất bình thường, anh lại phát ra đầy triền miên.
Anh buông điện thoại xuống, mỉm cười nói: "Xin lỗi, ta thấy đại khái, hoặc, sẽ có một ngày, cậu sẽ không tha cho ta!"
Hạ An Lan quay đầu lướt qua lầu, đứng dậy đi lên.
Con trai người ta điện thoại tới, anh cũng phải đi nói một tiếng chứ.
Tô Ngưng Mi đang bối rối lo lắng trong nhà vệ sinh, không biết nên làm sao.
Dù sao cô ấy cũng không có mặt mũi xuống lầu nhìn Hạ An Lan. Cô sợ từ trong ánh mắt anh, thấy được sự khinh thường. Cô sợ Hạ An Lan sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ không đàng hoàng.
Đột nhiên cửa phòng vang lên, Tô Ngưng Mi giật mình.
Giờ này mà gõ cửa thì chỉ có Hạ An Lan, nhưng... cô không hề dám mở cửa nhìn anh.
Qua chuyện vừa rồi, cô làm sao còn mặt mũi gặp anh.
Nhưng tiếng gõ cửa không ngừng, vẫn cứ tiếp tục, mỗi một tiếng vang như gõ vào tim cô.
Hạ An Lan gõ từng cái một, âm thanh thong thả, rất kiên nhẫn, như là đang nói, em không mở cửa, thì anh không về.
Tô Ngưng Mi cắn tay, chẳng lẽ Hạ An Lan qua đây để nói rằng, kêu cô rời xa anh?
Ngoài cửa tiếng của Hạ An Lan vang lên: "Là anh đây, anh có chuyện nói với em."
Tô Ngưng Mi che mặt, xong rồi, anh ta nhất định là nói phẩm hạnh cô không tốt, nhìn lầm cô, lần này làm sao đây?
Hạ An Lan ngoài cửa lại nói: "Có đây không?"
Tô Ngưng Mi cắn răng, có có, nếu không có thì tốt rồi.
Người ta đã đến gõ cửa rồi, cô còn không ra mở cửa, làm vậy ngại lắm đấy.
Tô Ngưng Mi hít sâu, kệ, không thể trốn tránh mãi được, đối mặt thôi.
Cô mở vòi nước, lấy chút nước lạnh rửa mặt, sau đó tiện tay lấy khăn lau, người tỉnh táo chút, mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Đứng sau cửa phòng, Tô Ngưng Mi thở ra hai tiếng dài, tay để trên tay cằm cửa, cắn răng, chuyển động, mở cửa.
Lần này Tô Ngưng Mi ăn mặc rất chỉnh tề, đừng nói vai, cổ cũng không lộ ra.
Cô nhìn ngón chân của mình và nói: "Xin lỗi, mới nãy... em đang tắm, có chuyện gì không?"
"Chuyện là vậy, lúc nãy anh ở dưới lầu, nghe một cuộc điện thoại, là con trai em gọi tới, hỏi tình trạng hiện giờ của em."
Tô Ngưng Mi nghe xong liền hỏi: "Vậy giờ em xuống."
Hạ An Lan nắm một cánh taycô: "Đã cúp rồi, cậu ta chỉ muốn biết tình trạng hiện giờ của em, lo lắng với thời tiết như vậy em phải ra đường, nhờ anh nói với em, đừng vội, chú ý an toàn, hết mưa rồi đi tiếp, còn nói... để anh chăm sóc cho em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.