Chương trước
Chương sau
Giữa bọn họ thực sự là quan hệ đơn thuần, tình bạn giữa trẻ con, mẹ cậu hết lần này đến lần khác đều suy nghĩ quá nhiều.
Có thời gian nghĩ đến việc của cậu và Thanh Ti, không bằng nghĩ tới vấn đề của chính mẹ ấy.
Nhạc Thính Phong dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong đầu hiện lên không ít chuyện.
Hạ An Lan rốt cuộc đã làm gì với mẹ cậu, mà khiến cho mẹ giống như trúng mê dược của bác ấy vậy, cứ liên tục bảo vệ cho bác ấy.
Nhạc Thính Phong càng nghĩ càng thấy mẹ cậu gặp nguy hiểm, hận không thể trực tiếp xông đến.
Mẹ cậu rõ ràng đã có tâm tư không nên có với con hồ ly Hạ An Lan kia, chưa nói đến tâm tư này đã đến mức nào, dù sao nếu cứ để phát triển tiếp như vậy, sẽ rất nguy hiểm.
Nhạc Thính Phong cảm thấy nhất định phải ngăn chặn cơ hội mẹ cậu và Hạ An Lan gặp nhau sau này.
Hơn nữa, quan trọng nhất là phải tranh thủ thời gian giúp mẹ cậu ly hôn với Nhạc Bằng Trình, tìm được một người chồng phù hợp, để cho mẹ có một cuộc sống bình an hạnh phúc.
Bằng không, mẹ lại vẫn mơ tưởng tới Hạ An Lan.
Nhưng mà, người đàn ông này biết tìm ở đâu đây?
Bây giờ đàn ông tốt càng ngày càng ít, mà loại người cặn bã giống như Nhạc Bằng Trình, càng ngày càng nhiều.
Nhạc Thính Phong nằm lăn qua lăn lại mà không ngủ được. Ông bà ngoại không thể không nghĩ tới chuyện tìm cha dượng cho cậu, thế nhưng tìm đối tượng mà không phải người mẹ cậu thích, là chẳng muốn làm qua loa.
Giờ phải làm sao mới tốt đây?
Con trai ở bên này không ngủ được, Tô Ngưng Mi ở nhà Hạ An Lan, cũng trằn trọc khó mà ngủ được.
Trên người cô mặc áo ngủ của Hạ An Lan, mặc dù là áo ngủ mới, nhưng cũng giống như là mặc chung đồ với anh, cho nên trước mặt như có hơi thở của anh. Điều này quả thực giống như là độc dược đối với Tô Ngưng Mi, ngửi thôi cũng có thể trúng độc.
Mùi của anh thật dễ chịu, hơn nữa, nằm ở trên giường có một loại ảo giác như được anh ôm vào trong ngực, làm cho cô vô cùng xấu hổ, tim đập mạnh.
Trong đầu đều là hình dáng của Hạ An Lan, bộ dạng nói chuyện với cô, bộ dạng mỉm cười với cô, còn có bộ dạng quan tâm cầm lấy tay cô.
Hai tay của Tô Ngưng Mi nắm lấy ngực áo, ai nha, quá đáng ghét, vì sao cứ nghĩ đến anh ấy.
Biết rõ là không thể, vậy mà còn nghĩ nhiều như vậy.
Tô Ngưng Mi nhắm chặt mắt cố tình ngủ.
Cô kéo chăn phủ ở trên đầu.
Một tiếng sau, Tô Ngưng Mi ngồi bật dậy, cô dùng sức vò đầu: "A... không ngủ được, không ngủ được, làm sao mà vẫn không ngủ được."
Trong đầu lúc nào cũng nhớ tới Hạ An Lan, càng không muốn nghĩ nhưng hình ảnh của anh càng quấn quanh trong lòng.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, rõ ràng là giờ này đã rất muộn rồi, nếu còn không ngủ thì ngày mai trên đường về Tô Thành đoán chừng cả đường đều ỉu xìu, nhưng cô vẫn không ngủ được. Ban ngày nghiêng ngả lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn cứ không ngủ nổi.
Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng, lăn qua lăn lại không ngủ được, cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát xuống lầu.
Cô cảm thấy giờ này Hạ An Lan nhất định đã ngủ rồi, lúc xuống dưới lầu, cô mở một ngọn đèn nhỏ, không dám gây tiếng động quá lớn, sợ ầm ĩ đến anh.
Rót một cốc nước ấm, nước quá nóng, Tô Ngưng Mi nâng trong tay, một bên thổi một bên kề cái miệng nhỏ định uống, cô tập trung đến nỗi không để ý có người đến sau lưng mình.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Đột nhiên xuất hiện tiếng nói khiến cho Tô Ngưng Mi sợ tới mức hồn vía lên mây, kêu lên một tiếng: "A..."
Cốc thủy tinh trong tay cũng rơi ra, choang một tiếng, cốc nước vỡ ra, nước ấm tung tóe đầy mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.