"Đương nhiên không sao, đây là chuyện quá bình thường, da cũng sẽ chỉ đỏ một chút thôi."
Hạ An Lan quay người đi ra ngoài, Tô Ngưng Mi thở phào, cũng may anh đã đi ra, bằng không thì thật sự không có cách nào nấu nổi cơm.
Thế nhưng còn chưa được một lúc, cô còn chưa xào xong cà chua trứng, Hạ An Lan đã quay lại, trong tay còn cầm một lọ thuốc.
"Đây là thuốc trị phỏng đấy, bôi một chút đi?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "A? không cần không cần... chỉ là bị dầu bắn vào một chút, đâu cần phải bôi thuốc."
Hạ An Lan bắt lấy cổ tay của cô, nhìn thấy ở mu bàn tay chỗ bị nước sôi bắn vào đã đỏ lên: "Mu bàn tay đỏ thế này, còn nói không có việc gì."
Tô Ngưng Mi cảm thấy tay của anh quá nóng, còn nóng hơn cả dầu sôi. Tay của cô run rẩy, tim đập rộn ràng: "Thật sự không có việc gì, để em nấu ăn xong rồi bôi thuốc có được không? Anh ở bên cạnh chờ em một lúc, mười phút thôi, bằng không nếu bôi xong thì bao nhiêu công nấu ăn lại lãng phí.
Hạ An Lan không để ý cô, đổ ra một ít thuốc bôi thẳng lên mu bàn tay Tô Ngưng Mi.
"Haiz, anh bôi thuốc thì em nấu cơm sao đây?"
Hạ An Lan nghiêm mặt nói: "Em quan trọng, hay là cơm quan trọng?"
"Nhưng em không sao mà, đương nhiên là cơm quan trọng hơn, a..."
Trán của Tô Ngưng Mi bị búng một cái đau, cô kêu lên một tiếng, xoa xoa cái trán bị búng, u oán nhìn Hạ An Lan: "Sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878775/chuong-762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.