Chương trước
Chương sau
Thư ký dùng hai tay lấy áo khoác đưa cho Hạ An Lan, xách chiếc cặp tài liệu của anh lên, mở cửa ra: “Thị trưởng, mấy hôm nay ngài không ăn uống điều độ, tối nay có muốn ăn chút đồ ăn đêm không?”
Hạ An Lan nhớ đến đồ ăn đêm mà Tiểu Ái làm, không biết bao lâu nữa mới lại được ăn.
Anh lắc đầu: “Không cần.”
Trên đường về nhà, đêm khuya vắng người, chẳng còn mấy xe cộ đi lại.
Trên cả quãng đường, thư ký hầu như không nói gì cả, trong xe yên tĩnh đến mức quá đáng.
Cuối cùng, Hạ An Lan đành lên tiếng trước: “Hôm nay sao không nói gì cả thế?”
Thư ký vội vàng trả lời: “Tôi thấy muộn quá rồi, ngài đã bận cả ngày, cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Hạ An Lan mỉm cười, kiểu nói dối này không qua được mắt anh.
Cậu theo tôi đã nhiều năm rồi, nhớ là lần sau trước khi nói dối, mắt đừng có ngó lơ đi chỗ khác.”
Thư ký vội vàng cúi đầu xuống, đôi mắt thị trưởng quá nhạy bén, đến điều này cũng nhìn ra được. Anh cảm thấy trước mặt Hạ An Lan, anh không hề có chút gì có thể gọi là bí mật.
Hạ An Lan hỏi anh ta: “Có phải cậu nghĩ rằng, cách làm của tôi hôm nay không hơn bọn xã hội đen là mấy?”
Thư ký vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có ý đó.”
Anh ta thực sự có ý nghĩ đó, mặc dù anh ta rất đồng cảm với những gì đại tiểu thư nhà họ Hạ gặp phải, cũng cảm thấy thị trưởng tức giận như vậy là hết sức bình thường, thế nhưng, dùng đến thủ động tàn khốc như vậy để đối xử với một người phụ nữ, có thật sự ổn không.
Hạ Như Sương thực sự có tội, mười phần gian ác, tội to tày trời. Nhưng nên để cho pháp luật trừng trị cô ta, tại sao phải sử dụng cực hình?
Thư ký chưa từng nhìn thấy Hạ An Lan tàn bạo như vậy, đúng, là tàn bạo.
Hạ An Lan nhìn đèn đường bên ngoài, cười nói: “Có cũng tốt, không có cũng tốt, thực ra cũng không quan trọng.”
Thư ký lấy hết can đảm nói: “Thị trưởng, tôi… chỉ là tôi cảm thấy, mặc dù Hạ Như Sương có tội, nhưng, có phải là…giao cho pháp luật định đoạt thì sẽ tốt hơn không? Ngài làm như thế này, có chút… vượt quá phạm vi quyền lực của mình rồi, có thể trong lòng ngài sẽ giải tỏa được cơn giận, nhưng… sẽ không có ảnh hưởng tốt cho ngài. Nếu như thật sự bị đâm sau lưng, thì sẽ ảnh hưởng đến uy quyền của ngài.”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn thư ký của mình: “Hôm nay cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy, không ngờ rằng, cậu cũng được coi là người bước vào làng chính trị rồi, mà vẫn có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy, cũng rất hiếm có.”
Thư ký đỏ mặt, lắc đầu, đây tuyệt đối không phải là lời khen ngợi của thị trưởng.
Hạ An Lan hạ cửa kính xuống, gió mát tràn vào. Vốn dĩ anh có chút buồn ngủ, trong phút chốc bỗng trở nên tỉnh táo, “Quyền lực chính là ngọn gió này, nắm được trong tay, anh sẽ có sức mạnh, không nắm được, sẽ bị thổi đi. Trên thế giới này, không có bất cứ quyền lực hợp pháp nào cả. Cái gọi là hợp pháp, chỉ là một danh từ mà những người khống chế trật tự xã hội buộc phải thêm vào.
“Hơn nữa, cần phải trở thành những người quản lý trật tự xã hội đó. Cậu biết mơ ước hồi nhỏ của tôi là gì không?”
Thư ký sững người, Hạ An Lan chuyển chủ đề quá nhanh, anh ta sắp không theo kịp: “Là gì ạ?”
Hạ An Lan nói với thư ký: “Trước mười lăm tuổi, mơ ước của tôi là trở thành giáo sư đại học, dạy người ta học, chuyên gia thư pháp. Sau đó, bởi vì em gái tôi gặp nạn, nhân sinh qua của tôi gần như thay đổi từ lúc đó. Tôi tự nói với bản thân mình rằng tôi phải trở thành người có quyền lực cao nhất. Tôi phải bước lên, bước lên địa vị cao nhất, như vậy tôi mới có thể bảo vệ được những người mà tôi yêu quý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.