Nói ra bốn chữ đó, Du Dực cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào cả.
Ôi trời ôi, có thai thật rồi.
Tim anh đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thanh to đến mức màng nhĩ của anh bắt đầu thấy đau.
Anh nhìn Nhiếp Thu Sính, hình ảnh của cô như phân làm hai trước mắt anh, cảm giác như trời đất đang quay cuồng.
Tin này đến quá bất ngờ, khiến anh không có chút chuẩn bị nào cả, giống như bị đánh phục kích vậy. Anh còn chưa biết gì, thì đã bị giáng cho một quả lựu đạn.
Bây giờ Du Dực cũng không biết khuôn mặt mình đang có cảm xúc gì nữa.
Có thai rồi, có thai rồi, có thai rồi… Trong đầu anh chỉ toàn là ba chữ đó, không, anh cảm thấy cả thế giới chỉ còn ba chữ đó, khuôn mặc bác sĩ, bốn bức tường xung quanh, đều hiện lên ba chữ đó.
Phản ứng của Du Dực quá mãnh liệt, Nhiếp Thu Sính cảm thấy có phần xấu hổ, cô lắc lắc tay anh: “Em có thai, em còn không sao nữa là, sao anh lại thế này?”
Du Dực nuốt nước bọt: “Vợ ơi, anh… anh…”
Nhiếp Thu Sính đành đứng dậy: “Lại đây, anh rồi xuống, đừng có nằm vật ra ở đây.”
Cô chưa từng nhìn thấy Du Dực… yếu đuối như vậy, hức, có lẽ phải dùng từ yếu đuối để hình dung.
Có vẻ anh bị sốc không hề nhẹ, chân mềm nhũn, mặt trắng bệch, đây là biểu hiện gì vậy, đừng nói cô chưa từng nhìn thấy, đến những đồng nghiệp của anh ở cục đã ai nhìn thấy bao giờ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878700/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.