Tiểu cô nương phổng phao, hai má mượt mà, làn da trắng như phấn nộn tràn trề nhựa sống. Tính cách cô bé cũng hoạt bát hơn trước nhiều, đương nhiên càng thêm dấp dẫn.
Hạ lão phu nhân thấy hai người họ cùng trở về, thuận miệng hỏi Hạ An Lan một câu: "Hai đứa các con sao lại cùng nhau về thế?"
"Trùng hợp gặp nhau ở cửa nên cùng vào thôi."
Hạ An Lan cũng không nói thêm. Chuyện Hạ Như Sương, anh và Du Dực đã thương lượng trước, tạm thời không đả động tới.
Du Dực ôm Thanh Ti đi rửa tay trở lại, Nhiếp Thu Sính gọi: "Mau lại đây ăn cơm nào."
"Cảm ơn em, vợ anh vất vả rồi."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái: "Còn không lại đây bê thức ăn"
Du Dực buông Thanh Ti xuống, nhanh chân bước theo cô vào bếp.
Anh thấy trên trán Nhiếp Thu Sính lấm tấm một tầng mồ hôi, đau lòng nói: "Vợ à, gần đây mỗi ngày em đều phải nấu ba bữa cơm, có mệt không, hay để anh thuê người giúp việc nhé?"
Tuy rằng anh thích ăn cơm do chính tay vợ mình nấu, nhưng anh cũng không đành lòng khi thấy Nhiếp Thu Sính mỗi ngày đều loanh quanh trong phòng bếp suốt thời gian dài, lo nấu cơm mà chẳng được sống thoải mái. Nhất là hiện giờ trong nhà đông người, mỗi ngày ăn sáng xong đã bắt đầu phải nghĩ đi mua nguyên liệu thức ăn cho bữa trưa bữa chiều. Nghiêm túc mà nói cô căn bản sẽ không còn lại bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.
Du Dực cưới Nhiếp Thu Sính về, là muốn cho cô hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878685/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.