Hạ An Lan nhìn cô ta, ánh mắt anh tối đen, thâm trầm, bên ngoài tưởng như đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng bên trong cơn giận đã bắt đầu cắn nuốt.
Anh nói: "Hạ Như Sương. Không… tôi nên gọi cô là Hoàng Anh mới phải. Đó vốn là cái tên của cô trong cô nhi viện. Ba chữ Hạ Như Sương này, cô không xứng. Hơn hai mươi năm nay, tất cả những thứ cô có đều là lấy trộm của Tiểu Ái, hiện giờ đến lúc phải trả lại cho nó rồi. Cô nợ Tiểu Ái bao nhiêu, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần."
Giọng nói Hạ An Lan vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến không chịu nổi.
Hạ Như Sương làm sao lại không biết, lúc Hạ An Lan phẫn nộ đến cực điểm sẽ lộ ra cái vẻ bình tĩnh như vậy. Điều đó chứng tỏ, anh đã hạ quyết tâm phải làm việc gì đó, hơn nữa bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được.
Hạ Như Sương hốt hoảng kêu to: "Không, em là Hạ Như Sương, em không phải là Hoàng Anh, em thực sự là Hạ Như Sương mà… Em bị oan, em... em cũng chỉ bị người ta lợi dụng thôi. Anh Lan, em thật sự bị người ta lợi dụng mà. Không lẽ… anh thật sự tin là một đứa bé gái 8 tuổi lại có thể nghĩ ra mưu kế kín kẽ đến vậy sao, thực sự âm hiểm đến vậy sao, so với người trưởng thành còn đáng sợ hơn như vậy sao?"
"Anh nói em ghen tỵ với Tiểu Ái, em công nhận. Em chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tưa, khi đến Hạ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878680/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.