Chương trước
Chương sau
Thư ký nói đúng, lão đang rất yếu, phải nhờ vào máy thở mới có thể hô hấp.
Hạ An Lan vào khi nào lão cũng không hay biết, cả người đang ở trạng thái nửa sống nửa chết.
Hạ An Lan bước đến bên giường, thư ký vội lấy ghế cho anh, nhưng anh không ngồi, anh đứng đó, “Diệp Kiến Công, ông có nghe tôi nói không?”
Vừa nãy đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Diệp Kiến Công động đậy, lộ ra nhãn cầu đục ngầu tràn đầy tử khí. Lão nhìn thấy Hạ An Lan, nhưng lão không thấy rõ. Thị giác của lão mơ hồ, vốn không nhìn rõ khuôn mặt của Hạ An Lan.
Lão tưởng đó là người lão chưa từng gặp, cũng chưa từng quen biết.
“Cậu... là... ai?”
Diệp Kiến Công mở miệng, giọng nói yếu ớt gần như không nghe rõ.
Hạ An Lan cười nhạt: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng Nhiếp Thu Sính là ai, chắc ông biết rõ. Dù gì, truy sát người ta lâu như thế, nói không quen cũng không được.”
“Cậu... rốt cuộc cậu là ai?” Tuy Diệp Kiến Công không minh mẫn, nhưng vốn không phải mất hết lý trí.
Dù gì lão đã giúp Hạ Như Sương nhiều năm như vậy, dù cho khi ý thức không được tỉnh táo, về bản năng, vẫn chọn không trả lời.
Hạ An Lan mỉm cười: “Được, nếu ông đã muốn biết tôi là ai, vậy tôi nói cho ông biết. Tôi nghĩ chắc ông đã nghe đến tên tôi. Tôi, Hạ An Lan, anh của Tiểu Ái, hoặc có thể nói... cũng chính là anh của Nhiếp Thu Sính. Nói như thế, ông còn cảm thấy lạ không?”
Dù cho Diệp Kiến Công ở trạng thái này, sau khi nghe thấy cái tên Hạ An Lan vẫn sững sờ một lúc, không dám tin vào mắt mình.
Hạ... An... Lan!!!
Cái tên này, đương nhiên lão đã nghe qua, cái tên này như sét đánh ngang tai, lão nào dám nói xa lạ.
Bây giờ Hạ gia đang cực kỳ hưng thịnh. Tương lai Hạ An Lan có thể sẽ nhậm chức tổng tổng. Đất nước to lớn này đều trở thành vương quốc trong tay hắn.
Huống hồ Hạ Như Sương cứ mãi tâm niệm chưa từng quên anh Lan, điều này sao Diệp Kiến Công có thể không biết chứ?
Biểu cảm trên mặt Diệp Kiến Công nói với Hạ An Lan, lão đã biết anh.
Anh bĩu môi: “Xem ra, ông biết rõ tôi là ai, nếu đã biết, vậy không cần lãng phí thời gian nữa, mau nói đi.”
Nghe thấy giọng Hạ An Lan, Diệp Kiến Công run cầm cập.
Trong nhà giam Diệp Kiến Công bị bắt thức đến chết đi sống lại, không được nghỉ ngơi, không được ăn cơm, uống nước cũng đến lúc gần chết mới uống được một ngụm. Có thể chịu đựng đến giờ, lão cũng cảm thấy bản thân mạng lớn. Cuộc sống đó đúng là chẳng khác gì địa ngục.
Diệp Kiến Công không phải chưa từng nghĩ xem là ai đã bắt lão, muốn làm gì.
Nhưng sau khi lão bị bắt đã bị nhốt lại, vốn chẳng có ai để ý đến lão, thậm chí thẩm vấn cũng không thèm hỏi, cứ bắt lão thức, thức đến phòng tuyến tâm lý của Diệp Kiến Công cũng sắp sụp đổ hết rồi.
Diệp Kiến Công đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, liệu có phải những kẻ thù thương trường năm xưa đối phó lão.
Lão chưa từng nghĩ, là do Hạ An Lan bảo người đến bắt lão.
Việc này khiến cái đầu vốn mơ hồ của Diệp Kiến Công nay đã tỉnh táo hơn nhiều. Hạ An Lan bảo người bắt lão, khẳng định đã nắm bắt được ít nhiều, một vài chứng cứ. Bằng không, hắn không thể vất vả đưa lão từ nơi xa xôi đến Lạc Thành này.
Vậy nếu lão không nói, Hạ An Lan chắc chắn không tha cho lão.
Hạ An Lan mỉm cười: “Thế nào, không chào hỏi à.”
Diệp Kiến Công mấp máy môi: “Hạ... Hạ Thị Trưởng chào ngài...”
Hạ An Lan không muốn dây dưa với lão, trực tiếp nói: “Nói đi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nói chuyện của ông và Hạ Như Sương trước đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.