Chương trước
Chương sau
"Được được, không nói, không nói nữa, chúng ta ăn cơm, ăn cơm thôi..."
Ông Hạ không nhắc Hạ Như Sương nữa, ông muốn xuống bếp phụ bưng thức ăn lên lại bị Du Dực ngăn lại, để ông ngồi chờ ở bên ngoài.
Người nhà họ Du chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, không làm ảnh hưởng nhiều đến tâm tình mọi người. Trên bàn ăn, bà Hạ vẫn gắp thức ăn cho Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính để hai mẹ con cô ăn được nhiều hơn. Hạ An Lan nhìn vẻ mặt tươi cười nhiều hơn hẳn 20 năm nay của cha mẹ mình, niềm hạnh phúc ấy được phát ra từ nội tâm khiến hai ông bà dường như trẻ ra rất nhiều. Thêm vào đó, trong nhà đông vui hơn nên lúc ăn cơm cũng rất vui vẻ, nói nói cười cười nên bữa cơm trôi qua rất nhanh, không giống mỗi lần anh ngồi ăn cơm đều không thể nuốt trôi bởi bữa ăn là thời điểm khiến con người cảm thấy cô đơn nhất.
Hạ An Lan nói: "Tối nay toà Thị chính ở Lâm Hồ có buổi trình diễn pháo hoa rất lớn, quang cảnh vô cùng rực rỡ, tối nay anh sẽ dẫn mọi người đến xem."
Hai mắt Thanh Ti sáng ngời, liên tục gật đầu: "Hay quá, hay qua, con muốn đi, cậu dẫn con đi nhé."
"Được, lúc ấy nhớ mang theo lồng đèn cá chép của con nhé."
"Vâng ạ..."
Bà Hạ vốn không thích đi, dù sao tuổi tác bà cũng đã lớn, nhưng khi thấy cháu ngoại của mình vui vẻ như vậy, bà cũng cao hứng muốn đi cùng bọn họ đến buổi trình diễn pháo hoa.
Ăn cơm trưa xong, chuyện rửa chén bát trong nhà đều do cánh đàn ông đảm nhận, Nhiếp Thu Sính giúp bà Hạ ra ngoài phơi nắng. Đi một vòng, ánh nắng mặt trời bên ngoài có chút gắt nên cô đưa bà đến đình nghỉ mát nghỉ chân một lát.
Hai người nói chuyện với nhau, bà Hạ nắm tay của Nhiếp Thu Sính: "Tiểu Ái, mấy năm nay con phải chịu khổ rồi, là do mẹ đã không bảo vệ được con, về sau mẹ sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt con nữa, bà già nhà họ Du kia... Mẹ nhất định sẽ không tha cho bà ta..."
Bà Hạ không thể hình dung nổi, đứa con gái mà bà nâng niu, dù cô chỉ rụng một sợi tóc cũng sẽ khiến bà đau lòng đến mức rơi lệ đã phải trải qua những ngày tháng vất vả, khổ sở đến mức nào. Bà già nhà họ Du kia dám khoa tay múa chân, dương oai diễu võ với con gái của bà như vậy, bọn họ đang muốn làm trò gì vậy hả???
Nhiếp Thu Sính cười lắc đầu: "Mẹ, con làm sao có thể trách mẹ chứ, tuy... Mấy năm nay con sống không phải rất tốt nhưng mà dù sao con cũng vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là sẽ còn có hy vọng, mẹ nói có đúng không ạ?"
Một đời trước, Nhiếp Thu Sính đã trải qua rất nhiều biến cố nhưng cô cũng chưa từng tưởng tượng bí mật đằng sau cái chết của cô, thân thế thực sự của cô lại như thế này, hiện giờ sương mù trong lòng cô đã nhạt đi rất nhiều, tâm trí cô cũng trở nên rộng mở hơn rất nhiều. Trước đây, mục đích sống của cô là để báo thù nhưng hiện giờ cô muốn nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn, muốn khiến những người xung quanh mình có thể sống hạnh phúc. Cô muốn hiếu thuận với cha mẹ, muốn thương yêu, săn sóc cho chồng con, muốn giúp anh trai bớt muộn phiền, cô có nhiều chuyện phải làm như vậy cơ mà, những con người râu ria kia không đáng để cô lãng phí thời gian của mình.
Đôi tay già nua của bà Hạ vuốt ve khuôn mặt của Nhiếp Thu Sính: "Đúng vậy, con người còn sống là sẽ còn có vô vàn hy vong..."
Lúc trước không tìm được con gái mình, bà đã không biết bao nhiêu lần muốn đi theo con. Nhưng lần nào bà cũng chưa kịp làm thì đã bị ông Hạ phát hiện. Vì thế, bà liền từ bỏ việc đi theo con gái, cứ thế, nhẫn nhịn tiếp tục sống, thế giới của bà suốt mấy năm nay hoàn toàn không có màu sắc, điều ấy khiến bà cảm thấy mình giống như một cái xác vô hồn vậy. Nhưng quả thật bà chưa từng nghĩ tới, thứ gọi là "kỳ tích" lại thật sự tồn tại. Quả nhiên, con người chỉ cần biết trân trọng sinh mệnh, trân trọng cuộc đời thì đổi lại cuộc đời sẽ cho bà những kỳ tích vô hạn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.