Chương trước
Chương sau
Hạ Như Sương mặt đầy hoài niệm nói: "Những năm qua con thường xuyên nhớ đến chuyện lúc nhỏ, nhớ lại lúc Tiểu Ái còn sống, lúc đó nhà chúng ta thật là hạnh phúc."
Cô ta nhận hết lỗi lầm về mình, sau đó lại lấy danh nghĩa của Tiểu Ái, nhớ lại chuyện trước đây, điều này càng ngày khiến ông Hạ càng mềm lòng.
"Đúng vậy. Lúc đó trong nhà thật vui vẻ, con gái chú... nếu như con nói cô gái kia thực sự là Tiểu Ái, vậy thì gia đình chúng ta vẫn có thể hạnh phúc như trước đây."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn có thể, chỉ cần chú nhìn thấy em ấy, chú sẽ biết em ấy chính là Tiểu Ái, không thể sai được."
Ông Hạ che mắt lại, giọng nói run rẩy: "Chú muốn gặp con bé. Như Sương, chú muốn nhìn thấy con bé ngay lập tức. Quản gia! Quản gia!... Lập tức đặt vé máy bay đến Hải Thành."
"Chú, chú đợi đã bây giờ trời vẫn còn tối, lại còn mưa nữa, dù sao cũng phải đợi đến lúc trời sáng đã. Hơn nữa, chú đã lớn tuổi rồi, như thế..."
"Chú đã già rồi, nhưng vẫn chưa đến mức không đi lại được."
Hạ Như Sương vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là con không có ý đó. Ý con là chú có thể đi nhưng còn cô thì sao? Sức khỏe cô không tốt, nếu như cô biết Tiểu Ái vẫn còn sống, cô nhất định cũng sẽ đòi đi cùng chú. Nhưng mà, sức khỏe của cô có thể chịu được xóc nảy như thế sao?"
Ông Hạ chần chờ trong chốc lát, ông biết vợ mình còn yêu con gái hơn cả mình, nếu để bà ấy biết đừng nói là Hải Thành cho dù là cách cả Thái Bình Dương bà ấy cũng muốn đi.
Hạ Như Sương nhỏ giọng nói: "Nếu không thì trước hết chú đừng nói cho cô biết, một mình chú đi gặp em ấy trước xem sao?"
Ông Hạ không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối: "Không được, chuyện này ta không thể giấu bà ấy."
Chuyện lớn như vậy, ông quyết không thể giấu vợ mình được.
Đây là chuyện vui mừng nhất trong 20 năm qua của gia đình ông, không còn có chuyện gì có thể khiến người ta vui mừng hơn chuyện này. Ông nhất định phải nói cho vợ mình nghe chuyện này. "Cái chết" của Tiểu Ái đã lấy đi nửa mạng sống của bà ấy, bây giờ Tiểu Ái trở về rồi, nửa mạng sống của bà ấy cũng nên trở về.
Ông Hạ kích động đến mức đi đi lại lại trong phòng khách: "Đúng rồi, chú phải gọi điện cho An Lan trước đã, bảo nó đi tìm Tiểu Ái, chú phải nói cho nó biết..."
Hạ Như Sương ngăn cản: "Chú... có thể đừng nói cho anh An Lan biết vội không?"
Bây giờ, cô không thể để Hạ An Lan biết được. Nếu như bây giờ anh ta biết, nhất định sẽ lập tức sẽ điều tra những chuyện khác. Bởi vì anh ta biết người mà cô sai Đao Gia tìm chính là Nhiếp Thu Sính. Hạ An Lan vẫn luôn không tin là cô chỉ đơn giản là tìm người.
Cô nhất định phải hoàn toàn thuyết phục được ông Hạ trước, đến lúc đó nếu như Hạ An Lan làm khó cô, ông Hạ sẽ niệm tình cô lặn lội đường xá xa xôi, đội mưa gió, chạy đến báo tin mà nói giúp cho cô.
Ông Hạ cau mày: "Sao thế? Sao không nói tiếp?"
Hạ Như Sướng giải thích như thế này: "Chú cũng biết, anh Lan luôn có định kiến với con. Con lo nếu như anh ấy biết là con nói với mọi người, anh ấy sẽ nghi ngờ con, sẽ không tin tưởng con, cho nên... Ý của con là đợi khi chú gặp Tiểu Ái rồi, chú xác định em ấy là con gái chú, sau đó chúng ta sẽ đưa em ấy đến gặp anh An Lan, đến lúc đó anh ấy sẽ tin."
Ông Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy điều Hạ Như Sương nói cũng có lý.
"Con nói cũng có lý..."
"Hơn nữa, đến lúc đó còn có thể cho anh An Lan một bất ngờ lớn, nhất định anh ấy sẽ vô cùng vui mừng."
"Vậy thì cứ như thế trước đi, con đi nghỉ đi! Quản gia đặt chuyến bay sớm nhất đến Hải Thành vào sáng mai."
Nói xong, ông liền vội vàng quay trở về phòng, ông nóng lòng muốn chia sẻ tin vui này với vợ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.