Hạ Như Sương mặt đầy hoài niệm nói: "Những năm qua con thường xuyên nhớ đến chuyện lúc nhỏ, nhớ lại lúc Tiểu Ái còn sống, lúc đó nhà chúng ta thật là hạnh phúc."
Cô ta nhận hết lỗi lầm về mình, sau đó lại lấy danh nghĩa của Tiểu Ái, nhớ lại chuyện trước đây, điều này càng ngày khiến ông Hạ càng mềm lòng.
"Đúng vậy. Lúc đó trong nhà thật vui vẻ, con gái chú... nếu như con nói cô gái kia thực sự là Tiểu Ái, vậy thì gia đình chúng ta vẫn có thể hạnh phúc như trước đây."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn có thể, chỉ cần chú nhìn thấy em ấy, chú sẽ biết em ấy chính là Tiểu Ái, không thể sai được."
Ông Hạ che mắt lại, giọng nói run rẩy: "Chú muốn gặp con bé. Như Sương, chú muốn nhìn thấy con bé ngay lập tức. Quản gia! Quản gia!... Lập tức đặt vé máy bay đến Hải Thành."
"Chú, chú đợi đã bây giờ trời vẫn còn tối, lại còn mưa nữa, dù sao cũng phải đợi đến lúc trời sáng đã. Hơn nữa, chú đã lớn tuổi rồi, như thế..."
"Chú đã già rồi, nhưng vẫn chưa đến mức không đi lại được."
Hạ Như Sương vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là con không có ý đó. Ý con là chú có thể đi nhưng còn cô thì sao? Sức khỏe cô không tốt, nếu như cô biết Tiểu Ái vẫn còn sống, cô nhất định cũng sẽ đòi đi cùng chú. Nhưng mà, sức khỏe của cô có thể chịu được xóc nảy như thế sao?"
Ông Hạ chần chờ trong chốc lát, ông biết vợ mình còn yêu con gái hơn cả mình, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878560/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.