Đợi Nhiếp Thu Sính ngủ say, Du Dực nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường, giúp cô cởi giày và đắp chăn cho cô.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như dòng nước tan chảy ra từ lớp băng được ánh mặt trời chiếu rọi.
Cô từ một thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế lưu lạc trở thành cô bé lọ lem. Cho dù cuộc sống có bao nhiêu khổ cực, cho dù từng chịu tổn thương sâu như thế nào, cô cũng chưa từng oán trời trách đất. Trải qua bao nhiêu gian khó như thế, cô vẫn mang trong mình một trái tim vô cùng lương thiện, một đôi mắt cực kỳ trong sáng.
Cô là một người con gái bình thường cũng được, là thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế cũng thế. Cho dù thân phận của cô có thay đổi thế nào, cô đều là vợ của anh, điều này không ai có thể thay đổi được.
Ngắm nhìn Nhiếp Thu Sính một lúc, Du Dực quay người đi sang phòng kế bên xem Thanh Ti.
Cô bé cũng đang ngủ, trước khi Hạ An Lan đi đã dỗ cô bé ngủ. Lúc anh đi vẫn còn thấy anh ta ôm Thanh Ti, ru cô bé ngủ.
Du Dực nhìn thấy bàn chân bé nhỏ của Thanh Ti hở ra ngoài; anh lắc đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bàn chân cô bé vào trong chăn.
...
Tròng phòng họp nhỏ, Hạ An Lan đang cùng vài vị cán bộ khu và Cục trưởng Cục Tài chính thảo luận việc bán đấu giá đất xây dựng để kêu gọi các doanh nghiệp đầu tư thương mại. Lúc Hạ An Lan nghe bọn họ thảo luận, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878548/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.