Chương trước
Chương sau
D
u Dực mỉm cười: "Là tôi, Du Dực, chị dâu cũng thật là, đã không gặp rồi nhỉ."
"Sao... sao, đột nhiên chú lại... trở về?" Đột nhiên nhìn thấy Du Dực, trong lòng Hạ Như Sương có một sự khoảng sợ không nói nên lời, nỗi hoảng sợ này rất kỳ lạ, nhưng bản thân ả lại không thể khống chế được.
Bản thân Hạ Như Sương cũng không phát hiện ra được giọng nói của ả có hơi run rẩy.
Du Dực liếc mắt nhìn Hạ Như Sương, khuôn mặt kia thật đáng kinh tởm, thật không thể hiểu được sao trên đời lại có loại phụ nữ như vậy.
Anh cố ý nói: "Trong nhà đang hỗn loạn, công ty trên dưới người người hoang mang, dù sao cũng phải có một người trở về chủ trì đại cục mới đúng chứ, nếu không chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn cơ nghiệp của nhà họ Du bị hủy hoại sao?"
Lời này vừa nói xong, lập tức đã cho Hạ Như Sương một tín hiệu, Du Dực thật sự trở về để tranh đoạt gia sản.
Du Dực vẫn luôn chú ý đến nét mặt của Hạ Như Sương, khi anh vừa nói thì trong mắt của Hạ Như Sương đã xuất hiện một tia cay độc.
Trong lòng anh cười lạnh, quả nhiên Hạ Như Sương thật sự rất tin vào lý do này.
"Ba ơi, ba ơi…" Giọng nói trong trẻo ngọt ngào phá vợ sự yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng.
Thanh Ti từ ngoài cửa chạy vào, như một chú chim nhỏ xà vào lòng Du Dực, Hạ Như Sương không nhìn thấy được khuôn mặt mà chỉ thấy được bóng lưng của cô bé.
Du Dực quỳ xuống, xoa đầu Thanh Ti: "Mẹ đâu?"
"Mẹ đi chậm, còn ở phía sau cơ, con chạy nhanh nên tới đây trước."
Anh vỗ nhẹ lên lưng Thanh Ti: "Thanh Ti, tới đây chào bác cả đi con."
Thanh Ti xoay người về hướng Hạ Như Sương, ngoan ngoãn nói: "Bác cả."
Vào giây phút đó con mắt Hạ Như Sương đột nhiên trợn to, đồng tử thì co rút lại dữ dội. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thanh Ti như một viên đạn được bắn đi, trong nhảy mắt đâm thẳng vào mắt ả.
Dáng vẻ của Thanh Ti gần như giống hệt với Nhiếp Thu Sính lúc bé, nhìn thấy cô bé, Hạ Như Sương hoảng sợ lùi mạnh về sau, suýt chút nữa buột miệng thốt lên một tiếng "Tiểu Ái".
Giống nhau, giống y như đúc, khuôn mặt của Thanh Ti và dáng vẻ của Tiểu Ái nhiều năm trước nằm trong đầu của Hạ Như Sương, lúc này như đang trùng lên nhau.
Môi ả run rẩy, thân hình cũng run lên, sắc máu trên mặt biến đi mất trong chớp mắt, ả nhìn Thanh Ti mà cứ như đang nhìn thấy ma.
Dáng vẻ hoảng hốt thất thố của Hạ Như Sương khiến Du Dực càng ngày càng chắc chắn, ả chột dạ nên ả mới sợ hãi.
Du Dực nhếch môi: "Chị dâu, sao sắc mặt chị lại trắng bệch như thế? Thấy không khỏe sao? Đây là con gái tôi Thanh Ti, rất ngoan, rất hiểu chuyện."
Thanh Ti nghiêng đầu nói: "Bác cả sợ con sao? Con rất ngoan mà, con không làm hại ai hết."
Thanh Ti tiến về phía Hạ Như Sương, khiến ả sợ hốt hoảng lùi về sau.
"Đừng qua đây, tôi…tôi…"
Tiếc bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Du Dực như không nhìn thấy sự sợ hãi của Hạ Như Sương, anh nói với Thanh Ti: "Là tiếng bước chân của mẹ con, mẹ sắp tới rồi."
Hạ Như Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào.
Du Dực và Thanh Ti xoay người, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Thu Sính xuất hiện ngay tại cửa vào phòng bệnh.
Cô từ từ bước vào: "Thanh Ti chạy nhanh quá, em đuổi theo không kịp."
Du Dực giơ tay ra nắm chặt lấy tay Nhiếp Thu Sính, xoay người nói với Hạ Như Sương: "Không phải chị dâu rất tò mò vợ tôi tên là gì sao? Vừa hay tôi để đến tôi giới thiệu với mọi người."
Lúc này Hạ Như Sương hoàn toàn chết đứng ở đó rồi, lúc nãy ả trơ mắt nhìn thấy Nhiếp Thu Sính xuất hiện, nhìn thấy khuôn mặt trước đây chỉ nhìn thấy trong hình, nay lại đột nhiên xuất hiện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.