Chương trước
Chương sau
C
ô ta đánh giá Du Dực một lượt: "Hình như… bây giờ cậu sống khá tốt đấy chứ?"
Bốp, Du Dực ném đũa xuống bàn: "Cô cảm thấy bản thân mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ hay sao, dựa vào gì mà bắt tôi phải nhớ đến cô?"
Trần Lạc Lạc ngơ ngác.
Du Dực xoay đầu dịu dàng hỏi: "Vợ đã ăn xong chưa?"
Nhiếp Thu Sính nhẹ giọng đáp: "Vâng, ăn xong rồi."
Mắt Thanh Ti sáng rỡ, cất giọng ngọt ngào nói: "Ba ơi con cũng ăn no rồi, lát nữa chúng ta đi đâu chơi vậy?"
Vốn dĩ Trần Lạc Lạc còn muốn nói, nhưng nghe Du Dực gọi Nhiếp Thu Sính là vợ, Thanh Ti lại gọi anh là ba, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó xem, lúc nãy cô ta đã không chú ý đến Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính.
Không ngờ họ là người một nhà, trên mặt cô ta bỗng nhiên thấy hơi lúng túng.
Du Dực đứng dậy, cầm lấy túi xách và áo khoác cho Nhiếp Thu Sính, dẫn cô và Thanh Ti đi khỏi, căn bản không thèm nhìn lấy bạn học cấp hai kia dù chỉ một lần.
Bước ra khỏi quán lẩu, ngồi trên xe, khi xe vẫn chưa khởi động thì Nhiếp Thu Sính đã cười híp mắt nói: "Quả nhiên là quê nhà có khác, vừa mới trở về, ăn một bữa cơm thôi cũng đã có thể gặp lại được bạn học nữ cấp hai."
Du Dực hít hít mũi: "Lúc nãy khi ăn lẩu đâu có bỏ dấm đâu, sao bây giờ lại chua thế nhỉ?"
Nhiếp Thu Sính trừng mắt, giơ tay ra véo lên cánh tay anh: "Nói ai đó, em ghen hồi nào hả?"
Du Dực cười hi hi: "Anh, là anh ghen, được chưa?"
Anh nhìn Thanh Ti: "Thanh Ti nhắm mắt lại, cảnh tiếp theo con nít không thể nhìn."
Thanh Ti lập tức che mắt lại: "Xong rồi ba ơi, con đã nhắm mắt, còn lấy tay che nữa, nhìn không thấy gì đâu."
"Ngoan."
Du Dực khen Thanh Ti, sau đó kéo Nhiếp Thu Sính qua, cúi đầu hôn cô.
Trần Lạc Lạc ra khỏi quán lẩu, cô ta đứng ở trước cửa nhìn thấy xe của Du Dực và người bên trong, sau đó cũng nhìn thấy hai người ở bên trong đang làm gì.
Trên mặt cô ta có một sự ấm ức không thể miêu tả được bằng lời, chuyện gì thế này, khó lắm mới gặp được mối tình đầu cô vẫn luôn nhớ nhung bao năm qua, kết quả người ta vốn không nhớ cô là ai, hơn nữa vợ con cũng đã có luôn, quan trọng là người phụ nữ đó... nhìn rất xinh đẹp.
Trần Lạc Lạc dẫm chân, xem ra vận may của mình quá kém!
Thời cấp hai vẫn còn nhát gan không dám tỏ tình, để trong lòng thầm nhớ nhiều năm, khó khăn lắm nhiều năm sau mới được gặp nhau, muốn vực dậy chút dũng khí, kết quả người ta lại đã kết hôn rồi
Trần Lạc Lạc nhìn hai người trong xe đang ôm hôn lấy nhau, cô ta rất hâm mộ và đố kỵ, rất hy vọng người phụ nữ đó là cô ta.
Du Dực đã sớm nhìn thấy Trần Lạc Lạc, anh không né, cứ để cho cô ta nhìn thấy, nhìn cho rõ anh là một người đã được dán tem chứng nhận "đã có gia đình".
Anh buông Nhiếp Thu Sính ra, vuốt gọn tóc cô.
Nhiếp Thu Sính đẩy anh một cái: "Đừng quậy nữa, mau lái xe đi."
"Được…"
Trần Lạc Lạc đứng nhìn xe của Du Dực từ từ biến mất ngay trước mắt, cô ta thở dài một hơi, lại mất đi một người đàn ông độc thân hoàng kim rồi.
...
Buổi tối Du Dực dẫn theo vợ và con đi dạo chợ đêm trong thành cổ Hải Thành.
Ngày hôm sau, Du Dực dẫn họ đi đến bờ biển, ngồi du thuyền, câu cá, để cho Thanh Ti chơi thỏa thích
Ngày hôm nay trôi qua quá êm ả, khiến Nhiếp Thu Sính suýt quên ngày mai... cô phải bước lên chiến trường.
Chơi suốt một ngày, đến khi trời tối chuẩn bị đi ngủ, Nhiếp Thu Sính mới cảm thấy mệt lả người.
Tắm xong nằm trên giường, Nhiếp Thu Sính nói: "Hôm nay chơi quá vui nên giờ mệt ghê."
Du Dực nhìn thấy cô vừa mới tắm xong, cả người trắng nõn mịn màng, giọng nói lại hơi hơi khàn khàn, nghe vô cùng hấp dẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.