Nhiếp Thu Sính mở mắt ra, phát hiện không có ai bên cạnh, cô sờ vào chỗ Du Dực nằm đã lạnh ngắt, chứng tỏ anh dậy từ lâu lắm rồi.
Cô khoác áo đi khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Du Dực đang ngồi ngoài phòng khách, không biết đang nghĩ gì.
Nhiếp Thu Sính đi đến gần, "Trời còn chưa sáng, sao đã dậy rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Du Dực ngẩng đầu nhìn thấy cô, mỉm cười kéo cô lại gần: "Có chút việc, anh đang nghĩ xem có nên nói cho em biết bây giờ không?"
Nhiếp Thu Sính ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh nói xem, có chuyện gì?"
Du Dực đưa tay ôm cô vào trong lòng: "Hồi trước anh đã từng nói, sợi dây chuyền mà em đeo trên cổ, có lẽ có liên quan đến thân thế của em, lần trước… khi anh đến Hải Thành có việc, đã nhìn thấy một sợi dây chuyền giống hệt như vậy."
Nhiếp Thu Sinh giật mình: "Giống hệt?"
"Thế… có phải vì sợi dây chuyền ấy còn sợi khác cùng kiểu dáng, không có gì là lạ."
Du Dực lắc đầu: "Sợi dây chuyền của em đã được làm từ nhiều năm trước, thời kì đó điều kiện sống của mọi người còn rất kém, gia đình bình thường sẽ không có tiền để dành mua dây chuyền. Hơn nữa anh cho người điều tra rồi, mặc dù bây giờ trên thị trường có những sợi dây chuyền có mặt lá ngân hạnh, nhưng cũng không có sợi nào chỉ có một nửa chiếc lá như của em. Một nửa còn lại anh nhìn thấy ở Hải Thành, dường như có thể ghép vừa khít với một nửa của em, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878462/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.