Trên đời này không có ai giống như cô ấy, có thể cho anh cảm giác an tâm và ấm áp này.
Du Dực không kể màn đấu khẩu ở bệnh viện, cũng không nói tại sao lại đột nhiên phải đưa họ đi.
Những việc phiền não này anh không muốn để cô ấy biết.
Nhiếp Thu Sính thở phào: "Không sao thì tốt, vậy em có thể yên tâm rồi… Bên ngoài lạnh lắm phải không? Sao tay anh lạnh thế?"
Cô nắm lấy tay Du Dực, muốn sưởi ấm cho anh, không chịu buông.
Du Dực mỉm cười: "Hơi lạnh một chút, vậy nên mới về nhanh, trong nhà vẫn ấm nhất."
Hai người ngồi với nhau, Nhiếp Thu Sính hiếu kỳ hỏi: "Nhưng sao lại đi đột ngột vậy, bây giờ đã trễ vậy rồi, họ đều đã có tuổi, liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe không."
Du Dực cầm một cái cánh gà, giơ ra trước mặt Nhiếp Thu Sính, "Không sao, bác sĩ kiểm tra xong rồi, sức khỏe của họ rất tốt, huống hồ họ không tin bác sĩ ở Thủ đô, cứ muốn trở về Hải Thành chữa trị, anh cũng đành chịu."
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vậy à…"
"Họ đi hết rồi, cuộc sống của chúng ta coi như yên bình, ăn đi nào." Đây là lời thật lòng của Du Dực, đưa ba mẹ anh đi trong lòng anh mới cảm thấy cuối cùng mây đen cũng tan rồi.
Nhiếp Thu Sính nhìn cái cánh gà, ngửi mùi thơm của nó, vừa muốn vừa không muốn: "Em không đói, lúc tối đã ăn rất nhiều rồi."
"Anh đặc biệt mua cho em, ít nhiều cũng ăn một chút đi."
"Nhưng… sẽ mập lắm."
"Em gầy như vậy phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878454/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.