Du Dực nói khiến lòng Nhiếp Thu Sính bỗng sinh ra cảm giác tự hào, đây là chồng của cô đó, rất quyết đoán, biết gánh vác, có trách nhiệm, những lời ấy của Du Dực, thật sự... quá xuất sắc!
"Con... con..." Bà Du thấy trước mặt choáng váng: "Được, chúng ta không quản được con nữa rồi, nhưng mẹ nói cho con biết, con là con của chúng ta, con vĩnh viễn đều là người của nhà họ Du. Con vì cô gái này coi rẻ bản thân, sớm muộn gì con cũng sẽ phải hối hận."
Du Dực giễu cợt, cha mẹ của anh đôi khi thật sự quá coi thường người bình thường.
Người trên đời này làm gì có ai cao quý hơn ai?
Anh nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính: "Con hiểu rõ bản thân mình muốn gì hơn bất cứ ai, con tuyệt đối không hối hận, cho dù không có Thu Sính, con cũng sẽ không quay đầu lại. Năm đó rời khỏi nhà, con đã nghĩ sẽ không trở về nữa rồi, con đường của con, con sẽ tự mình đi."
Lời Du Dực nói khiến thân thể của cha mẹ anh lung lay.
Thế nhưng nối tiếp đó, Du Dực lại giáng một đòn tàn nhẫn hơn.
"Tựa như lúc học cấp hai con chọn ở ký túc, cấp ba con lựa chọn trường quân đội, mỗi bước con đi cũng là vì muốn rời khỏi cái nhà đó. Con đã đề ra kế hoạch cho mình từ rất sớm, trong kế hoạch của con, không có nhà họ Du."
Du Dực là một người quyết đoán và bạc tình, anh biết rõ lời này nói ra sẽ làm cho cha mẹ của mình thương tâm.
Nhưng bọn họ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878421/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.