Đây mới là ý nghĩa của một gia đình thật sự, bất kể bạn đi bao xa, bất kể khi nào bạn trở về nhà, luôn luôn có một chiếc đèn vì bạn mà phát sáng, cũng vĩnh viễn có một người đang chờ bạn.
Một khắc kia, Du Dực hiểu rõ người con gái này là cả cuộc đời của anh hơn bất kỳ ai khác, là gia tài lớn nhất, là bảo vật vô giá của anh.
Thứ cô cho anh, là sự ấm áp mà không có bất cứ ai trên thế giới này từng cho anh.
Trời sau khi vào thu, mỗi ngày thêm lạnh, nhất là đến buổi tối, sương càng dày hơn.
Nhiếp Thu Sính đứng ở trong bóng đêm tựa hồ nhỏ bé vô cùng, nhất là từ bên cạnh nhìn sang, thật mỏng manh, tựa hồ một cánh tay cũng thừa sức ôm trọn.
Du Dực bước chân nhanh hơn, chạy đến trước mặt Nhiếp Thu Sính.
Cô nghe được tiếng bước chân, định quay đầu nhưng còn chưa kịp xoay sang, đã bị kéo vào một cái ôm rộng lớn cứng rắn.
Nhiếp Thu Sính theo bản năng muốn giãy dụa, thế nhưng theo gió đêm thổi qua, rất nhanh liền ngửi thấy mùi quen thuộc, thân thể của cô nhất thời thả lỏng, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Cô ở trong lòng Du Dực xoay người, nhìn lại ánh mắt có vẻ hơn mỏi mệt của anh.
Cô lộ ra nụ cười ôn nhu: "Anh về rồi."
Du Dực ôm chặt cô: "Thật xin lỗi bà xã, anh hôm nay về trễ, làm sao em lại ở dưới này, hiện tại bên ngoài đã có chút lạnh, thân thể em gầy yếu, ngộ nhỡ cảm lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878394/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.