Hạ Như Sương không biết từ lúc nào Hạ An Lan đã cúp máy, khi cô nghe câu đó xong, cả người cô như đơ cả ra, đứng đó, nắm lấy điện thoại, như một bức tượng đá vậy.
Hồi lâu sau đó, Hạ Như Sương mới tỉnh lại, cô ném điện thoại xuống đất.
Sau đó như con điên vậy, vừa khóc vừa cười.
Anh ấy nói, đừng đến làm ô uế mắt anh nữa, đừng để cô làm ô uế mắt anh nữa...
Hạ Như Sương biết Hạ An Lan ghét cô, biết anh trước giờ đều không xem cô ra gì, nhưng không nghĩ rằng, anh lại ghét cô đến nỗi này.
Hạ Như Sương giống như một bà điên, miệng chửi rủa: "Đáng đời lắm, đáng lắm... đáng đời cả nhà chúng mày sống trong đau khổ, bà đây không chỉ muốn giết cô ta một lần, tao còn muốn nó chết lần hai, tao sẽ không để chúng mày thấy được nó lần nữa..."
Nỗi hận trong lòng Hạ Như Sương như phun trào, cô yêu Hạ An Lan bao nhiêu thì giờ hận bấy nhiêu.
Nhưng cô không dám đụng đến anh, cô chỉ có thể trút nỗi hận đó lên những người vô tội nhất.
Trong lòng Hạ Như Sương đã sớm thay hình biến dạng, cách nhìn của cô đã không giống như người bình thường.
Cô lúc nào cũng cảm thấy cô là người nhà họ Hạ, nhưng họ chưa từng xem cô là người nhà.
Bà già đó lúc nào cũng đề phòng cô như đề phòng tên trộm vậy!
Ngay cả đến chú Hạ mà cô tưởng đối với cô tốt nhất, thật ra cũng chỉ yêu thương trên đầu môi, thực tế không để cô trong lòng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878388/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.